Lần đầu Hiểu Hiểu phát hiện mình sợ mùi thuốc súng sau khi đốt pháo nổ pháo hoa, là lúc trải qua tết âm lịch đầu tiên sau khi về nước.
Cô lớn lên ở Mỹ, chưa bao giờ biết chuyện có thể tùy tiện đốt pháo nổ, pháo hoa, đã thế lại đốt một cách tự do thoải mái, như thể không tốn tiền, nhà nhà đang tranh nhau, thi nhau đốt pháo, tiếng pháo ầm ầm, người này đốt to hơn người kia, người kia bắn pháo đẹp hơn người nọ.
Lúc đó, cô sợ run.
Vì ở Mỹ, đốt pháo cá nhân là một việc rất không dễ dàng. Đầu tiên, người Mỹ định giá pháo nổ, pháo hoa rất cao, ngoại trừ giá đắt đỏ thì thủ tục mua pháo cũng rất phức tạp. Trước tiên sẽ phải trình thẻ căn cước cá nhân, điền vào một tờ đơn về thông tin cá nhân rất phức tạp, bao gồm tên họ, giới tính, tuổi tác, địa chỉ gia đình, mục đích sử dụng số lượng pháo hoa đã mua, đồng thời còn phải đọc một bản hướng dẫn các thao tác dùng pháo rất dài. Sau khi đọc xong, người mua được yêu cầu kí tên, đây là tuyên bố miễn trừ trách nhiệm.
Vậy nên, ở Mỹ, việc đốt pháo hoa chủ yếu được chính phủ hoặc các cơ quan tổ chức, bọn họ sẽ mời nhân viên chuyên vận tải và đốt pháo để làm việc, địa điểm và thời gian đốt cũng được quyết định rất nghiêm ngặt, không phải muốn đốt là đốt. Dù ở khu phố Tàu, muốn bắn pháo hoa cũng phải trình đơn xin phép, được thông qua mới có thể đốt.
Hơn nữa, ở Mỹ thấy pháo hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-di-hi-den/2570016/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.