Cậu ta làm ra vẻ đáng thương:
“Em chỉ chào cậu ta một câu, ai ngờ cậu ta hắt thẳng nước lên người em…”
Tôi thoáng chột dạ, hơi cứng người, quay đầu nhìn người đàn ông đang bước đến cạnh tôi.
Tim đập thình thịch.
Hạ Trầm Nguy quan sát tôi từ đầu đến chân như để xác nhận điều gì đó, rồi mới nhẹ giọng hỏi:
“Em bị bắt nạt à?”
Anh nhìn tôi rất nghiêm túc.
Câu hỏi đó — là hỏi tôi.
Mũi tôi cay xè, gật đầu thật mạnh:
“Vâng…”
Nụ cười đắc ý trên mặt Thẩm Tê Nhiên lập tức đông cứng.
“Anh Hạ, anh nên hỏi em mới đúng chứ?”
Hạ Trầm Nguy siết chặt eo tôi, kéo tôi sát vào lòng, rồi mới lạnh lùng quay sang cậu ta:
“Chúng ta chẳng thân thiết gì cả.”
“Còn nữa, bảo bối nhà tôi không bao giờ động tay vô cớ với người khác. Là cậu bắt nạt người ta trước, còn bày đặt ngược lại?”
Lần này đến lượt Thẩm Tê Nhiên không thể tin nổi, trợn tròn mắt:
“Không động tay vô cớ? Anh quên trước kia cậu ta hay đến làm phiền anh thế nào rồi à?!”
Hạ Trầm Nguy mặt không đổi sắc:
“Hồi đó là hai vợ chồng đùa giỡn với nhau thôi. Cậu không hiểu nổi sao?”
Thẩm Tê Nhiên đứng sững tại chỗ, như bị hóa đá.
“Xin lỗi đi.”
Hạ Trầm Nguy cau mày, giọng trầm xuống đầy áp lực:
“Cậu làm Sơ Sơ nhà tôi sợ rồi kìa.”
Thẩm Tê Nhiên chắc là bị dọa thật, ấp úng nói:
“Xin... xin lỗi.”
Sau đó, tôi được Hạ Trầm Nguy nắm tay dắt đi.
Anh thật sự đã chọn tôi giữa tôi và bạch nguyệt quang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-lam-ke-thu-la-chong-yeu/2840922/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.