Thời gian mười ngày, đủ để Giang Hiểu Hàn dẫn ba trăm binh sĩ Thần Vệ doanh đến ngoài thành Trường An, cũng đủ để Nhan Thanh có thể nhanh chóng chạy về núi Côn Luân.
Núi Côn Luân đã nhận trận tuyết đầu mùa từ lâu, bậc thang đá phủ rêu xanh dẫn lên núi giờ đã có một tầng trắng mỏng, bởi hiếm có người đến nên ngoài dấu vết do lá khô tạo ra thì không còn gì khác.
Cảnh Trạm cởi mũ trùm, đứng dưới chân núi, sững người nhìn lên.
Núi Côn Luân thấp thoáng trong mây mù trùng điệp, đúng là giống nơi ở của tiên nhân.
Nhan Thanh đi tới bên cạnh cậu bé, đỡ gáy nhóc, bình thản nói: "Quỳ xuống, rập đầu lạy."
Cảnh Trạm cũng không hỏi tại sao, nghe vậy bèn quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái, đang muốn đứng dậy, lại bị Nhan Thanh đè vai xuống.
"Chưa đủ." Nhan Thanh nói: "Dập đầu xong mới có thể lên núi, đây là quy củ."
Cảnh Trạm vội vàng gật đầu, theo quy củ làm lễ ba bái chín dập, Nhan Thanh mới buông ta để cậu bé đứng lên.
Nhan Thanh phủi phủi ống tay áo không dính bụi, đeo Xích Tiêu kiếm bên hông, mới chắp tay bước lên trước vài bước, đạp lên thềm đá: "Lên núi, ngày sau coi như đã công khai, con là đệ tử tại Côn Luân của ta. Sau này phải tự thân tu luyện, nắm giữ sự thanh liêm, chính trực, sáng suốt."
Cảnh Trạm nhìn ngọn núi cao vút trong mây, có chút lo lắng nuốt ngụm nước bọt, gật đầu nói: "Vâng."
Nhan Thanh quay đầu, đưa tay về phía Cảnh Trạm: "Đến đây."
Cảnh Trạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-thanh-hoan/1675717/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.