Vào ngày thường, bệnh viện đúng nghĩa là “căng hơn dây đàn” chen chân không lọt.
Mà buồn cười là, ngay cả bệnh viện tư cũng không ngoại lệ.
May thay, Mạnh Tuy đã gọi điện dọn đường từ trước, mạnh tay “đạp gió rẽ sóng” cho Chu Đình Tắc đi một mạch không kẹt, vừa chụp phim vừa làm xét nghiệm, trơn tru như bôi dầu.
Kết quả thì còn phải đợi thêm một lúc mới có. Công ty hiện cũng không cháy nhà đến mức cần cứu gấp, nên hai người tạt qua quán cà phê trước cổng bệnh viện làm tách espresso, vừa nhâm nhi vừa giết thời gian.
Trong lúc ngồi đợi, Mạnh Tuy liếc sang người anh em đang trong tình trạng “một tay tàn phế, tay còn lại bấm điện thoại check mail, trả lời tin nhắn lia lịa. Anh ấy bĩu môi một tiếng:
“Ai mà vô duyên dữ vậy? Biết người ta đang nửa thân tật nguyền mà còn réo réo hoài? Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”
Chu Đình Tắc ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, lại cúi xuống nhìn mấy ngón tay hơi sưng nhẹ của mình. Thiệt sự không hiểu nổi, vậy mà cũng tính là “bán thân bất toại” rồi à?
Tổng giám đốc Chu không thèm đáp.
Nhưng Mạnh thiếu gia cũng không lấy làm nản chí.
Anh ấy cứ lầm bầm một mình như đang bình luận trận bóng, rồi chợt nhớ ra gì đó, hỏi:
“À đúng rồi, hồi nãy tài xế bảo lúc sáng tới đón cậu thì thấy cậu đứng ven đường họp hành. Gì vậy? Công ty mình giờ còn họp ngoài trời hả?”
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Đình Tắc, anh ấy nhướng mày nghiêm túc hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856266/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.