“Ôi trời, trùng hợp quá, Tổng giám đốc Mạnh, Tổng giám đốc Chu.”
Caroline là người lên tiếng trước, nở nụ cười thân thiện.
Bên cạnh, Chương Uẩn Nghi và trợ lý cũng lễ phép chào hỏi theo.
Mạnh Tuy khẽ gật đầu, thần sắc ung dung, tay chỉ về phía sau:
“Phải đó, bọn tôi đi ăn với người lớn trong nhà.”
Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi theo bản năng liếc mắt nhìn ra sau, quả nhiên thấy hai quý bà có tuổi đang đi cách Chu Đình Tắc mấy bước, đi cùng còn có một cô gái trẻ nhìn rất đẹp.
Ba người họ cũng rất lễ phép, bước tới chào hỏi mấy vị trưởng bối.
Caroline cười tấm tắc:
“Tổng giám đốc Mạnh đúng là người con hiếu thuận.”
Mạnh Tuy gật gù, không thèm khiêm tốn gì cho mệt:
“Tạm tạm thôi.”
Anh ấy với Caroline hàn huyên vài câu, sau đó nghiêng đầu nhìn Chương Uẩn Nghi, nửa đùa nửa thật:
“Lâu rồi không gặp, Eva vẫn đẹp như ngày nào.”
Cái vụ lúc nãy có gã nào đó mon men xin liên hệ của Chương Uẩn Nghi, Mạnh Tuy và Chu Đình Tắc đều thấy hết rồi.
Mạnh Tuy vừa nói xong, ánh mắt của mấy người còn lại đều đổ dồn về phía cô.
May mà Chương Uẩn Nghi đã luyện được khả năng “thần kinh thép” trước đủ loại ánh nhìn, mặt không đổi sắc, khóe môi khẽ nhếch, trả lời rất chi là xã giao nhưng cũng cực kỳ “chặt đẹp”:
“Tổng giám đốc Mạnh vẫn khéo nói như ngày nào.”
Trước mặt trưởng bối, Mạnh Tuy cũng không tiện đùa dai.
Anh ấy cười nhẹ, nói thêm một câu “thật lòng mà” rồi cùng Chu Đình Tắc rảo bước đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856267/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.