Sau khi cùng Chu Đình Tắc trao đổi một lời hẹn ước ngắn ngủi, Chương Uẩn Nghi cũng dần lấy lại tinh thần, dịu giọng nói họ nên về thôi.
Không về, e rằng nhà hát sắp đóng cửa mất rồi.
Nghe cô nói thế, Chu Đình Tắc lại chẳng lấy làm để tâm, nhàn nhạt nói:
“Nếu đóng cửa rồi thì mình ở đây ngắm sao.”
Đó là một kiểu giải quyết mà Chương Uẩn Nghi chưa từng nghĩ tới. Cô sững người giây lát, rồi tò mò hỏi:
“Ở đây… có sao thật hả?”
Chu Đình Tắc cụp mắt, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Muốn ngắm sao rồi à?”
“Một chút thôi,” Chương Uẩn Nghi chợt nhận ra anh chỉ nói đùa, khoé môi khẽ cong, nụ cười mơ hồ hiện lên, “Nhưng nếu muốn ngắm sao, chắc phải lên đài thiên văn chứ?”
Chu Đình Tắc hỏi:
“Đã từng đi chưa?”
Chương Uẩn Nghi lắc đầu: “Chưa.”
Anh như đã đoán được từ trước:
“Thế… có muốn đi không?”
“……”
Cô đi trước anh vài bước, nhưng rồi vì một câu hỏi ấy mà quay đầu nhìn lại, ánh mắt vừa chạm phải đôi đồng tử sâu thẳm và nghiêm túc kia, tim chợt khựng lại một nhịp.
“Hửm?” Chu Đình Tắc vẫn đang chờ câu trả lời từ cô.
Chương Uẩn Nghi sực tỉnh, vội dời ánh nhìn khỏi đôi mắt chứa đựng cả chờ mong lẫn ý cười ấy, nhẹ giọng nói vòng vo:
“Thật sự… có thể nhìn thấy nhiều sao không?”
Chu Đình Tắc: “Có lẽ là có.”
Đôi mày cô khẽ cong lên, trên gương mặt lộ ra chút sinh khí, so với vừa rồi đã dịu dàng hơn hẳn:
“Có lẽ?”
Chu Đình Tắc gật đầu:
“Nhiều năm trước tôi đến, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856289/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.