Mãi đến hơn nửa tiếng sau, Chương Uẩn Nghi mới nhìn thấy tin nhắn của Chu Đình Tắc.
Tối qua vừa đặt chân đến Nam Thành, cô bắt một chiếc xe về nhà.
Về đến nơi đã hơn một giờ sáng, chỉ kịp nói một câu với bố rồi vào phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.
Sáu giờ sáng, cô cùng bố và hai người nữa lái xe về quê cũ để tảo mộ.
Đây là lệ cũ mỗi năm.
Lúc đến nghĩa trang còn khá sớm. Dâng hương cho ông bà nội xong, cô lại cùng bố tiếp tục đến mộ phần của các bậc trưởng bối khác để thắp nhang khấn vái.
Mọi việc xong xuôi cũng vẫn còn sớm.
Chương Uẩn Nghi bỗng muốn quay lại nhìn ngôi nhà cũ một chút. Chương Thần và dì không hứng thú lắm nên trở về, cũng phải, họ chưa từng sống ở đó.
Cô không để tâm, bảo bố đưa họ vào thị trấn ăn cơm, còn mình tự lái xe quay về.
Bố cô hơi chau mày: “Một mình con đi được không?”
“Được ạ,” Chương Uẩn Nghi thoáng thấy vẻ không nỡ và lưỡng lự trong mắt ông, muốn lên tiếng nhắc rằng mình vốn lớn lên bên bà ở vùng quê này, hồi cấp hai từng một mình đi đi về về giữa thị trấn và thôn làng, khi ấy còn được, giờ đã gần ba mươi rồi, còn gì mà không được?
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, cô không nói ra.
Giọng Chương Uẩn Nghi dịu nhẹ: “Bố yên tâm, đường con quen thuộc lắm.”
Bố cô vẫn ngập ngừng, liếc sang hai người đang đợi bên cạnh, “Vậy được, con lái xe chậm chút, tụi bố chờ ở thị trấn.”
“Dạ,” cô khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856296/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.