Mãi đến hơn nửa tiếng sau, Chương Uẩn Nghi mới nhìn thấy tin nhắn của Chu Đình Tắc.
Tối qua vừa đặt chân đến Nam Thành, cô bắt một chiếc xe về nhà.
Về đến nơi đã hơn một giờ sáng, chỉ kịp nói một câu với bố rồi vào phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.
Sáu giờ sáng, cô cùng bố và hai người nữa lái xe về quê cũ để tảo mộ.
Đây là lệ cũ mỗi năm.
Lúc đến nghĩa trang còn khá sớm. Dâng hương cho ông bà nội xong, cô lại cùng bố tiếp tục đến mộ phần của các bậc trưởng bối khác để thắp nhang khấn vái.
Mọi việc xong xuôi cũng vẫn còn sớm.
Chương Uẩn Nghi bỗng muốn quay lại nhìn ngôi nhà cũ một chút. Chương Thần và dì không hứng thú lắm nên trở về, cũng phải, họ chưa từng sống ở đó.
Cô không để tâm, bảo bố đưa họ vào thị trấn ăn cơm, còn mình tự lái xe quay về.
Bố cô hơi chau mày: “Một mình con đi được không?”
“Được ạ,” Chương Uẩn Nghi thoáng thấy vẻ không nỡ và lưỡng lự trong mắt ông, muốn lên tiếng nhắc rằng mình vốn lớn lên bên bà ở vùng quê này, hồi cấp hai từng một mình đi đi về về giữa thị trấn và thôn làng, khi ấy còn được, giờ đã gần ba mươi rồi, còn gì mà không được?
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, cô không nói ra.
Giọng Chương Uẩn Nghi dịu nhẹ: “Bố yên tâm, đường con quen thuộc lắm.”
Bố cô vẫn ngập ngừng, liếc sang hai người đang đợi bên cạnh, “Vậy được, con lái xe chậm chút, tụi bố chờ ở thị trấn.”
“Dạ,” cô khẽ đáp.
Tin nhắn của Chu Đình Tắc là lúc cô vừa dừng xe trước cổng nhà cũ thì nhìn thấy.
Nói ra cũng lạ, giây phút nhìn thấy dòng chữ anh gửi, Chương Uẩn Nghi bỗng cảm thấy chuyến đi này không còn quá đơn độc.
Cô cụp mắt, gửi lại một dòng: “Giờ thì ổn rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi xong, cô mở cửa xe bước xuống.
“Uẩn Nghi về rồi à?” dì hàng xóm thấy cô, mừng rỡ gọi, “Về một mình hả cháu?”
“Dạ,” Chương Uẩn Nghi đáp lời, “Bố với dì cháu vào thị trấn ăn cơm rồi, cháu quay lại lấy ít đồ.”
Dì hàng xóm cười hiền, “Cháu ăn gì chưa? Ở nhà đang nấu cơm đấy, vào ăn bữa cho ấm bụng rồi hẵng đi.”
Ánh mắt bà dịu dàng lướt qua gương mặt cô: “Lâu lắm không gặp, chà cháu gái lại xinh hơn rồi đó.”
Chương Uẩn Nghi khẽ cười: “Thôi dì, cháu còn phải đi, bố cháu đang chờ ạ.”
Cô lấy túi trái cây vừa mua trên đường đưa cho bà: “Lần sau cháu ghé ăn cơm nha, hôm nay không tiện.”
Dì hàng xóm nhận lấy nhưng không mấy bằng lòng: “Về nhà thì cứ về, đem gì cho mệt.”
Chương Uẩn Nghi dịu dàng: “Chút trái cây thôi dì, không có gì quý đâu.”
Thuở bé cô từng ăn không ít cơm ở nhà dì, sau khi bà nội mất, căn nhà này thường phải nhờ dì trông nom giùm. Một chút quà, là sự tri ân nên có.
Dì lắc đầu cười khổ, “Được rồi, nhưng lần sau đừng mua nữa, muốn ăn dì tự mua.”
Cô cười gật đầu, ngoài miệng vâng dạ, trong bụng vẫn nghĩ: lần sau cũng sẽ mua nữa.
Trò chuyện đôi ba câu, cô theo dì sang nhà lấy chìa khóa rồi mở cửa vào nhà cũ.
Căn nhà hai tầng nhỏ, phía trước có sân, trong sân là bếp, cạnh bếp là vườn rau con con, bên kia còn có giếng nước.
Chỉ là lâu không có người ở, vườn rau đã hóa hoang, cỏ mọc um tùm.
Bên giếng cũng phủ rêu xanh.
Cô bước lại gần rửa tay, chợt thấy giữa kẽ đá bên thành giếng lại nở ra một đóa hoa nhỏ xíu.
Chương Uẩn Nghi nhướng mày, lấy điện thoại chụp một bức, rồi rất tự nhiên gửi cho Chu Đình Tắc.
Rửa tay xong, cô đi vào nhà.
Nội thất phủ vải trắng, lớp bụi bám dày.
Phòng cô nằm tầng hai. Cô lên đó lấy vài món đồ cũ, dạo một vòng quanh nhà rồi mới ra về.
Trên đường quay lại, Chu Đình Tắc nhắn lại: “Hoa nở đẹp thật.”
Chương Uẩn Nghi tranh thủ trả lời: “Tôi cũng thấy vậy.”
Trong môi trường như vậy mà vẫn có thể sinh sôi, mà lại còn sinh sôi tốt đến thế, thật sự là mạnh mẽ.
Chu Đình Tắc nhìn bức ảnh cô gửi, suýt nữa buột miệng khen: giống em.
Nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Vì đó không phải là chuyện đáng vui. Ngược lại, anh thà rằng bông hoa ấy không giống cô, hay nói cách khác, Chương Uẩn Nghi chưa từng giống bông hoa ấy chút nào.
Một bông hoa muốn vươn lên từ khe đá, còn phải nở đẹp đến vậy — ắt hẳn phải gồng mình vượt qua bao gian khó, chịu đựng vô vàn điều người ngoài chẳng biết.
Trái tim anh bỗng như bị bóp nghẹt, có chút khó thở.
Một lúc sau, anh nhắn lại: “Chiều nay về lại thành phố hả?”
“Ừa, lát nữa về.”
“Được rồi.”
“Tôi lái xe đây, về rồi mình nói tiếp.”
Anh dặn cô chạy xe cẩn thận.
Khi cô gặp lại bố và mấy người trong thị trấn, họ đã ăn xong bữa trưa.
“Đói chưa?” – bố cô hỏi – “Muốn ăn gì không?”
Cô ngẫm nghĩ rồi đáp: “Con qua kia mua cái bánh kếp là được.”
“Để con đi cho,” Chương Thần nhanh nhảu, “Con ăn vẫn chưa no.”
Cô chưa kịp nói gì, dì đã liếc cậu: “Không no thì sao lúc nãy ăn ít vậy?”
Chương Thần bĩu môi, “Tại không ngon… với lại con muốn ăn bánh kếp cùng chị.”
Chương Uẩn Nghi im lặng.
Bố cô cười cười: “Thế thì đi đi, hai chị em đi cùng nhau.”
Cô gật đầu: “Dạ.”
Khi đến xe bánh kếp, Chương Thần ngẩng đầu, khẽ gọi: “Chị.”
“Ừ?”
Cậu đợi chị gọi món xong mới nhỏ giọng: “Ở nhà mình thường ăn đúng giờ lắm, mà con trai đang lớn hay đói nhanh. Mẹ em quen cho em ăn từ 12 giờ rồi, sợ em đói. Nãy tụi em định đợi chị, nhưng ba nhắn mà chị chưa trả lời, không biết chừng nào chị mới tới, nên tụi em ăn trước…”
Cậu cúi đầu, rầu rĩ: “Xin lỗi chị nha.”
Chương Uẩn Nghi ngẩn ra, không ngờ cậu lại nghĩ nhiều đến thế.
Cô dịu dàng ừ một tiếng, xoa đầu cậu: “Không cần xin lỗi, đói thì ăn thôi, chị không giận.”
“Em biết chị không giận,” c** nh* giọng “Nhưng em nghĩ chị cũng hơi buồn.”
Đặt mình vào vị trí chị, bị người nhà đối xử như thế, em cũng sẽ thấy không vui.
Chương Uẩn Nghi sững người rồi bật cười, gọi khẽ: “Chương Thần.”
“Dạ?” cậu ngẩng đầu “Chị muốn nói gì?”
Cô nhìn cậu mấy giây, nhẹ nhàng: “Em lớn thật rồi.”
Bị nói vậy, cậu ngượng đến mức phải gãi mũi, lúng túng: “Thì em vốn phải lớn lên mà…”
Cô khẽ cười: “Chị biết.”
Hai chị em nói vài câu, cầm bánh rồi quay về xe.
Trên đường về, bố lái xe, hai chị em ngồi phía sau ăn bánh. Trong xe thi thoảng vang lên tiếng trò chuyện, không rôm rả, nhưng vừa đủ ấm áp.
Quãng đường về mất hơn hai tiếng. Ăn xong, Chương Uẩn Nghi ngả đầu ngủ thiếp đi.
Chương Thần ngoái nhìn, đưa tay khều mẹ: “Mẹ ơi, vặn nhỏ nhạc xuống, chị con ngủ rồi.”
Mẹ cậu quay lại nhìn, rồi thật sự vặn nhỏ âm lượng.
Vặn xong, bà lẩm bẩm: “Sao không thấy con ân cần với mẹ như vậy?”
Chương Thần: “Sau này con sẽ dịu dàng với mẹ.”
“…Ờ.”
–
Về đến thành phố, Chương Uẩn Nghi vào phòng chợp mắt thêm một lát.
Ngủ đến tận sế chiều, cô ăn cơm rồi ra ngoài dạo vòng quanh.
Về nhà, cô nói với bố rằng mai sẽ quay lại Thân Thành.
Bố cô chau mày: “Không phải còn đang nghỉ phép sao?”
“Dạ,” cô đáp, “Công ty có nhiều việc.”
Nghe vậy, bố cũng không tiện nói thêm, chỉ gật đầu: “Mấy giờ bay? Bố đưa con đi.”
“Không cần đâu ạ,” cô từ chối, “Chương Thần hiếm khi được nghỉ, bố với dì tranh thủ đưa em đi chơi.”
Bố cô nhìn cô: “Thật sự không cần bố đưa à?”
“Thật mà,” Chương Uẩn Nghi bật cười, ánh mắt nghiêm túc, “Bố à, con đâu còn là trẻ con nữa, tự mình đi được rồi.”
Nói đến mức này, bố cô cũng không cố nài thêm, chỉ đành thuận theo.
Sáng hôm sau, Chương Uẩn Nghi dậy từ rất sớm. Ăn sáng xong, cô tạm biệt mọi người trong nhà rồi bắt xe rời đi.
Chỉ là điểm đến của cô không phải sân bay, mà là một khách sạn trong thành phố.
Hôm qua cô bận chưa kịp mua đặc sản, hôm nay lại có hẹn gặp bạn.
Vốn dĩ chuyến bay cô đặt là vào Chủ nhật, đổi chuyến tuy không phiền phức nhưng cũng không cần thiết.
Lấy cớ công việc bận chỉ vì cô cảm thấy, việc ở lại nhà quá lâu cũng chẳng thoải mái gì – với ai cũng vậy.
Bản thân Chương Uẩn Nghi thấy không được tự nhiên, mẹ của Chương Thần cũng vậy.
Thật ra hai người họ cũng chẳng có mâu thuẫn gì to tát, chỉ là… cô là con gái của vợ trước, chuyện mẹ kế không thích cô cũng là điều dễ hiểu.
Tương tự, cô cũng khó lòng yêu mến mẹ kế – giữa họ, không thân thiết, chỉ là người xa lạ cùng chung mái nhà.
Đã vậy, sống gượng ép bên nhau chẳng bằng mỗi người một nơi, ai nấy đều dễ thở hơn.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Chương Uẩn Nghi ra ngoài mua đặc sản.
Mua xong, cô gặp bạn học thời cấp ba để ăn một bữa cơm.
Hồi ấy, sau khi tốt nghiệp, cô và Chung Linh cùng đỗ đại học ở Bắc Thành, rồi sau này lại cùng nhau đến Thân Thành làm việc.
Còn người bạn hôm nay cô gặp từng thân thiết với hai người hồi cấp ba, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên cô ấy học đại học ở lại Nam Thành, rồi cũng định cư luôn ở đó.
“Uẩn Nghi à,” lúc Chương Uẩn Nghi đến nhà hàng, Long Tĩnh đã đợi sẵn.
Chương Uẩn Nghi ngẩng lên, vẫy tay cười gọi: “Tĩnh Tĩnh!”
Hai người lâu ngày không gặp, nhưng lần gặp lại này chẳng hề có chút lúng túng xa cách nào.
“Gọi món trước đi,” Long Tĩnh đưa thực đơn cho cô, “Tao đói chết mất.”
Chương Uẩn Nghi cười nhận lấy: “Mày không ăn sáng à?”
“Ăn rồi,” Long Tĩnh nhún vai, “nhưng vẫn đói.”
Chương Uẩn Nghi liền gọi hai món trước, “Mày chọn thêm đi nhé.”
Long Tĩnh gật đầu.
Gọi món xong, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Chung Linh năm nay lại trực ở bệnh viện hả?” Long Tĩnh hỏi.
Chương Uẩn Nghi gật nhẹ, nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Ừ, không có cách nào, bệnh viện lúc nào cũng cần người.”
Hai người nhìn nhau, Long Tĩnh thở dài: “Hai đứa mày bận thật sự luôn đấy.”
Chương Uẩn Nghi chỉ cười, rồi hỏi lại: “Làm giáo viên thì nhàn hạ chắc?”
“Thật ra cũng chẳng nhàn,” Long Tĩnh đáp, “bận còn mệt nữa.”
Làm giáo viên là mệt đầu, việc vụn vặt cứ dồn dập.
Long Tĩnh than nhẹ: “Đi dạy mà nhiều lúc tao thấy như mình sắp trầm cảm.”
Chương Uẩn Nghi thấu hiểu, vì chính cô cũng từng trải qua cảm giác như thế.
Hai người trò chuyện thoải mái trong bữa ăn.
Ăn xong, họ cùng nhau dạo phố gần đó.
Đang đi, Chương Uẩn Nghi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Bồ Lê, hỏi cô còn ở Nam Thành không.
Cô ngẩn người, không chắc anh ta muốn gì.
Còn đang định nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì Bồ Lê lại nhắn tiếp:
“Lần trước cô nói sẽ giới thiệu nhà hàng địa phương, vẫn còn nhớ chứ?”
Chương Uẩn Nghi hơi sững lại, trong lòng dần đoán ra ý đồ:
“Tất nhiên là nhớ rồi, tổng giám đốc Bồ tới Nam Thành à?”
“Ừ, bên này cũng có chi nhánh của Thuận Hưng, tôi qua xem thử.”
“Không vấn đề, tổng giám đốc Bồ muốn ăn món gì ạ?”
Bồ Lê ngẩng đầu, không biết cô thật sự không hiểu, hay đang cố tình giả ngốc. Anh ta hơi nheo mắt, hỏi tiếp:
“Eva đã về Thân Thành rồi à?”
Chương Uẩn Nghi thành thật trả lời:
“Chưa về, nhưng tôi đã có hẹn với bạn, chắc lần này không thể làm hướng dẫn viên cho tổng giám đốc Bồ, mong anh thông cảm.”
Cô hạ mình hết mức, khiến Bồ Lê dù có muốn bắt bẻ cũng không có cớ.
Huống hồ gì bây giờ cũng đang là kỳ nghỉ, dù là bên A, anh ta cũng không thể quá đáng.
Nghĩ vậy, Bồ Lê cũng không miễn cưỡng nữa, lùi một bước:
“Vậy để lần sau, món gì tôi cũng ăn được, Eva chọn chắc sẽ không tệ.”
Chương Uẩn Nghi ngẫm nghĩ, rồi trả lời:
“Vậy tôi sẽ tổng hợp rồi gửi cho anh nhé.”
“Được.”
Đặt điện thoại xuống, Chương Uẩn Nghi khẽ thở dài.
Long Tĩnh quay sang: “Sao thế?”
“Tìm chỗ nào ngồi chút đi,” Chương Uẩn Nghi bất đắc dĩ nói, “bên đặt hàng đến Nam Thành, tao phải gửi mấy địa chỉ ăn ngon cho họ.”
“…”
Long Tĩnh trố mắt: “Bên mày còn phải làm cả việc này à?”
“Gì cũng phải làm,” Chương Uẩn Nghi nhún vai, “chỉ cần không quá đáng, yêu cầu của họ thì mình khó mà từ chối.”
Dù gì… cũng phải tiếp tục hợp tác.
Long Tĩnh lặng lời, chỉ về phía trước: “Thì vào quán cà phê kia đi.”
“Đi thôi.”
Vào quán ngồi, Chương Uẩn Nghi nhanh chóng soạn một bản hướng dẫn ăn uống ở Nam Thành, gửi cho Bồ Lê. Gửi xong, cô do dự vài giây, cuối cùng không tắt thông báo tin nhắn của anh ta.
Cô từ chối rõ ràng như thế, Bồ Lê chắc sẽ không làm phiền nữa.
Và quả nhiên đúng như cô nghĩ.
Sau khi nhận được danh sách, Bồ Lê chỉ nhắn một câu đã làm phiền khách sáo rồi im lặng. Cô cũng thở phào, yên tâm tiếp tục dạo phố cùng Long Tĩnh.
–
Dạo phố xong quay về khách sạn, Chương Uẩn Nghi gần như kiệt sức, ngã vật xuống giường.
Cô chưa vội thu dọn hành lý, mà trước tiên vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nằm nghỉ một lúc, cô mới lười biếng ngồi dậy, bắt đầu sắp xếp đồ đạc chuẩn bị cho chuyến về Thân Thành vào ngày mai.
Vừa thu xếp xong hành lý, điện thoại của cô rung lên.
Nhưng không phải tin nhắn từ Chu Đình Tắc, mà là của Kỷ Việt Trạch.
Anh ta hỏi khi nào cô rảnh, muốn rủ cô đi đánh bi-a.
Nghĩ cũng thật kỳ lạ.
Lần đầu gặp mặt, cả hai đều hiểu rất rõ — họ không có ý định phát triển gì thêm, gần như ngầm hiểu rằng sẽ không liên lạc.
Cô không có hứng thú với Kỷ Việt Trạch, mà anh ta cũng không có vẻ để tâm đến cô.
Vậy mà mấy ngày gần đây, Kỷ Việt Trạch lại thỉnh thoảng nhắn tin cho cô.
Nội dung tin nhắn không vượt giới hạn, khiến người ta khó đoán anh ta thực sự muốn gì. Nếu nói anh có hứng thú với cô thì lại không giống. Nhưng nếu nói là không, thì cô lại chẳng hiểu — họ còn chuyện gì để nói với nhau?
Chương Uẩn Nghi suy nghĩ một chút, cẩn trọng đáp lại tin nhắn:
“Tôi vẫn còn ở ngoài thành, tạm thời chưa thể đánh bi-a cùng anh được, tổng giám đốc Kỷ.”
Kỷ Việt Trạch nhanh chóng hỏi:
“Khi nào về?”
Cô trả lời thẳng thắn:
“Ngày mai.”
Dù sao cô cũng phải đi làm lại vào ngày kia, việc ngày mai trở về cũng không có gì cần giấu.
Kỷ Việt Trạch:
“Mấy giờ đến? Tôi cho tài xế qua đón.”
Chương Uẩn Nghi khách sáo từ chối:
“Không cần đâu, tôi có bạn đến đón rồi. Cảm ơn anh, tổng giám đốc Kỷ.”
Kỷ Việt Trạch:
“Vậy à.”
Anh ta không phải người không hiểu chuyện, đành nói:
“Khi nào có thời gian thì cùng đi đánh bi-a nhé.”
Chương Uẩn Nghi đáp:
“Không vấn đề.”
Kết thúc đoạn trò chuyện với Kỷ Việt Trạch, Chương Uẩn Nghi thở ra một hơi.
Giao tiếp với người như anh ta… thực sự khiến người ta thấy mệt.
Chương Uẩn Nghi nằm dài trên giường, đang thả lỏng thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô vội bắt máy: “A lô.”
Đầu bên kia im lặng trong giây lát, rồi giọng trầm thấp vang lên:
“Đang làm gì đấy?”
“…” Chương Uẩn Nghi sững người, xoay người ngồi dậy, nhẹ giọng đáp:
“Thả lỏng đầu óc. Còn anh thì sao, tổng giám đốc Chu?”
Chu Đình Tắc:
“Gọi điện thoại.”
Chương Uẩn Nghi: “…”
Cô bật cười, khóe môi khẽ cong lên:
“Thế thì giờ tôi cũng đang gọi điện nè.”
Chu Đình Tắc khẽ bật cười, rồi bất chợt hỏi:
“Mệt không?”
Chương Uẩn Nghi ngẩn ra một lúc, nhẹ nhàng thừa nhận:
“Có chút.”
Dù là bữa cơm cùng cha và người nhà, hay những cuộc trò chuyện với Bồ Lê, Kỷ Việt Trạch, đều khiến cô thấy mệt. Chỉ là… cô không quen để lộ điều đó.
Nói đúng hơn là cô không muốn để lộ quá rõ ràng.
Nghĩ đến đây, cô bất giác thắc mắc:
“…Sao anh biết?”
Chu Đình Tắc:
“Giọng em nói chuyện không giống lắm.”
Anh nghe ra được — đâu là giọng điệu lúc cô vui, đâu là khi cô không vui. Dù khác biệt rất nhỏ, nhưng Chu Đình Tắc vẫn có thể cảm nhận được.
Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi hơi kinh ngạc:
“Lộ rõ vậy sao?”
Bản thân cô còn chẳng nhận ra.
Chu Đình Tắc nghĩ một chút rồi đáp:
“Không quá rõ đâu, đừng lo.”
Ít nhất thì người khác chưa chắc đã nhận ra.
Nghe anh nói vậy, Chương Uẩn Nghi mới yên tâm:
“Vậy thì tốt rồi.”
Cô không muốn để bên hợp tác hay đồng nghiệp thấy rõ tâm trạng của mình. Ở vị trí của cô hiện giờ, giữ được cảm xúc bình thản là điều quan trọng nhất.
Chu Đình Tắc hiểu cô lo gì, giọng trầm thấp như gió đêm:
“Yên tâm đi.”
Chương Uẩn Nghi nhẹ nhàng đáp lại, mím môi:
“Ừ.”
Hai người bỗng nhiên cùng im lặng.
Giữa những tạp âm lờ mờ trong điện thoại, họ có thể nghe rất rõ tiếng thở của nhau.
Một lúc sau, Chu Đình Tắc hỏi:
“Tối nay ăn gì?”
“Lẩu,” Chương Uẩn Nghi trả lời.
“Ngon không?”
“Cũng được,” cô nói, “Tổng giám đốc Chu nếu có dịp đến Nam Thành, tôi có thể giới thiệu cho.”
Chu Đình Tắc bật cười khe khẽ, đột nhiên hỏi:
“Lần sau khi nào em về?”
Chương Uẩn Nghi chưa kịp hiểu:
“Hả?”
“Ý tôi là, lần sau về Nam Thành là khi nào? Báo tôi biết trước nhé.”
Để lần sau anh có thể đến Nam Thành ăn lẩu cùng cô.
Chương Uẩn Nghi chớp mắt, mãi sau mới hiểu ra:
“…Chưa chắc nữa, khi nào định rồi tôi nói anh?”
Chu Đình Tắc:
“Ừ.”
Cả hai không có chủ đề gì cụ thể, chỉ là trò chuyện vẩn vơ.
Đang nói chuyện, chuông cửa phòng Chương Uẩn Nghi bỗng vang lên. Cô “ừ” một tiếng, quay đầu hỏi có chuyện gì.
Người bên ngoài nói là có đơn giao đồ ăn cho cô.
Chương Uẩn Nghi đang thắc mắc, thì điện thoại nhận được tin nhắn của Long Tĩnh:
“Tao nhờ mẹ nấu chút đồ cho mày, vừa gửi rồi, mày nhớ ra lấy nhé.”
Chương Uẩn Nghi lập tức mở cửa, nhận lấy túi đồ từ người giao hàng.
Vừa đóng cửa lại, còn chưa kịp đặt đồ xuống, thì đầu bên kia của cuộc gọi — Chu Đình Tắc, khẽ nhíu mày hỏi:
“Em… không ở nhà à?”
“……” Chương Uẩn Nghi nhất thời quên mất chuyện này, cô khẽ đáp:
“Hôm nay không về ở.”
Chu Đình Tắc im lặng, không hỏi lý do.
Anh trầm mặc vài giây, bất chợt nghiêm túc gọi cô:
“Eva.”
Chương Uẩn Nghi khẽ “ừ”:
“Sao thế?”
Chu Đình Tắc đứng trên ban công phòng mình, dưới lầu vẫn lờ mờ vang vọng tiếng trò chuyện, tiếng tivi. Anh hơi cúi mắt, bất ngờ nói:
“Chuyến bay ngày mai có đổi được không?”
Chương Uẩn Nghi kinh ngạc:
“Đổi chuyến?”
“Ừ,” Chu Đình Tắc nói, “Đợi một chút, anh xem vé đã.”
*Đổi xưng hô của anh Chu nhó
Chưa kịp để cô trả lời, giọng anh lại vang lên — lần này mang theo chút thương lượng:
“Em hủy chuyến kia đi, để anh đặt lại. Đi chuyến chiều, được không?”
Chương Uẩn Nghi không vội đồng ý, cô hỏi lại:
“Sao vậy?”
Chu Đình Tắc khẽ cười:
“Anh muốn nếm thử hương vị lẩu Nam Thành sớm một chút. Em thấy sao?”
Chương Uẩn Nghi bỗng hiểu ra:
“…Anh định sáng mai đến Nam Thành?”
Có nghĩa là — họ sẽ ăn trưa cùng nhau?
Chắc cô không hiểu nhầm đâu nhỉ.
Chu Đình Tắc:
“Không phải.”
Anh xoay người trở vào phòng, mở laptop tra chuyến bay. Thấy có chuyến bay đến Nam Thành sau hai tiếng nữa, anh khẽ nói:
“Tối nay, được không?”
Chương Uẩn Nghi ngây người, khẽ mấp máy môi. Cuối cùng chỉ có thể nói:
“Có muộn quá không?”
Chu Đình Tắc bật cười:
“Anh thấy vẫn ổn.”
Anh nhìn thông tin chuyến bay, hỏi thêm một câu:
“Hôm kia em cũng về bằng chuyến bay này đúng không?”
Chương Uẩn Nghi:
“…Ừ.”
Chu Đình Tắc:
“Vậy thì không muộn.”
Quyết định đã rõ ràng.
Mà Chương Uẩn Nghi cũng không thật sự có lý do để ngăn anh lại.
Thậm chí — cô cũng chẳng muốn ngăn.
Sau vài giây cân nhắc, cô nhẹ giọng nói:
“Vậy anh đến đi. Ngày mai tôi… dẫn anh dạo một vòng Nam Thành?”
Chu Đình Tắc khẽ cười, giọng dịu dàng lẫn chút hài lòng:
“Được.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.