Khá là k*ch th*ch.
Cảm giác tan ca có người đợi mình, so với khi chẳng ai chờ, đúng là khác hẳn.
Chu Đình Tắc ngồi ở sofa bên kia, còn Chương Uẩn Nghi thì thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc sang một cái. Rõ ràng là phân tâm, nhưng tốc độ làm việc của cô lại chẳng bị ảnh hưởng mấy.
Ban đầu, cô tính toán khoảng một, hai giờ sáng mới xong việc để về nhà.
Không ngờ, chưa đến mười hai giờ, cô đã hoàn thành tất cả.
Xong việc, cô còn đưa cho Chu Đình Tắc xem, hỏi anh có thấy vấn đề gì không.
Chu Đình Tắc xem rất kỹ, xác nhận không có gì đáng chê thì Chương Uẩn Nghi mới lưu lại.
Cô không vội gửi đi — vì cô biết, ngủ một giấc hoặc sáng mai tỉnh dậy có thể sẽ nảy ra ý tưởng mới.
Thời mới đi làm, cô luôn nghĩ “làm xong là gửi càng sớm càng tốt”.
Nhưng bây giờ, với tư cách “lão làng” trong nghề, cô thường canh sát giờ của khách hàng mới gửi.
Lý do thì rất thẳng thắn: gửi quá sớm trong khi thời hạn còn dài sẽ khiến bên A cảm giác thời gian cho bạn dư dả quá, thậm chí nghi ngờ bạn làm qua loa, chứ chẳng ai nghĩ đó là vì bạn làm việc nhanh và hiệu quả.
Thành ra, lâu dần cô hình thành thói quen “giao bài sát giờ”.
Lưu xong tài liệu, cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chu Đình Tắc đưa tay đóng laptop của cô, rồi chìa bàn tay rộng lớn ra trước mặt.
Chương Uẩn Nghi không do dự mấy, đặt tay mình vào lòng bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856315/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.