“Anh sao lại ở đây?” Chương Uẩn Nghi nghi hoặc hỏi.
Chu Đình Tắc liếc sang người bên cạnh đang nhìn mình ra hiệu, khóe môi khẽ nhếch: “Chán quá, qua xem chút.”
“?”
Anh mà cũng có lúc chán?
Thấy dấu chấm hỏi kia, Chu Đình Tắc nén nụ cười nơi đáy mắt: “Ừm?”
“Trùng hợp vậy?”
“Anh cũng thấy khá trùng hợp.”
“…”
Cô lặng lẽ cất điện thoại, không định tiếp tục tán gẫu. Rõ ràng là anh đang lấy cớ. Nếu thật sự chán, anh còn khối nơi để đi chứ chẳng đời nào mò tới công viên.
Hai người ngồi cạnh nhau, cúi đầu nghịch điện thoại.
Mạnh Tuy liếc họ mấy lần, suýt nữa muốn nhắc đừng lộ liễu quá. May mà em trai cô còn nhỏ, không nghĩ ngợi nhiều, chứ cái cách hai người thỉnh thoảng liếc nhau kia dễ bị nhìn thấu lắm.
Đang nghĩ thì điện thoại Mạnh Tuy rung. Anh nhìn màn hình rồi đảo mắt sang người đối diện.
Chu Đình Tắc cũng đang bấm điện thoại. Mạnh Tuy bất lực, khẽ ho một tiếng: “Eva, trưa nay chỉ ăn hamburger thôi à?”
Chương Uẩn Nghi hơi sững người rồi phản ứng lại: “Tổng giám đốc Mạnh và Tổng giám đốc Chu còn chưa ăn à? Hai người muốn ăn gì? Bên cạnh còn nhiều nhà hàng khác.”
Thiếu niên ngẩng lên, hơi ngơ ngác.
Mạnh Tuy mỉm cười: “Tôi sao cũng được, Chu tổng mới kén ăn, hỏi anh ấy đi.”
“…” Chu Đình Tắc bị gọi thẳng tên.
Chương Uẩn Nghi quay sang, ánh mắt như ra hiệu.
Anh khẽ dừng, nói nhỏ: “Ra ngoài xem rồi quyết.”
Cô chần chừ gật đầu.
Mấy giây sau, tin nhắn mới bật lên: “Muốn ăn gì?”
Cô bật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856317/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.