Nụ cười của Tưởng Lộc đông cứng trên mặt, Tô Trầm bê giỏ hoa quả lanh lẹ xuống xe: "Bác là..."
"Giáo sư Sử ạ!" Tưởng Lộc nhanh nhẹn bù đắp trong tiếng sủa chói tai của con chihuahua: "Mồm miệng cháu ba lăng nhăng, bác đừng để bụng ạ."
"Mà trùng hợp quá mình gặp nhau luôn ở đây, đúng là có duyên ạ!"
Ông bác dắt chó đi dạo tên Sử Thế Kỳ, ngoại hình bình thường phổ thông đầu còn hơi hói, về cơ bản người không biết thì không tài nào nhìn ra ông từng là nhạc sĩ lớn vang danh thế giới.
Ông bác Sử có mắt tròn mũi nhỏ, cười lên trông như đang bực, bực lên thì trông như sắp nhai đầu người ta.
Hai cậu trẻ măng một bê đĩa trái cây một cầm chi phiếu, ông cũng không đánh đố gì mà nhấc chân giơ mũi dép lê ẩy nhẹ mông con chihuahua một cái, chú chó lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chồm lên đùi ông đòi bế.
"Nhà tôi bên kia, đi theo tôi sang."
Ông vớt con chó lên ôm vào lòng như kiểu ủ tay, ra hiệu cho cả hai theo cùng.
Người thật sự giàu đều sẽ kiểu có đất cắm dùi ở cả trung tâm và ngoại ô thành phố, chỗ ở trung tâm để sở hữu cảnh đêm phồn hoa, ở ngoại ô thì cần vườn hoa bể bơi không khí trong lành.
Tô Trầm hiếm khi tiếp xúc với các ông các bác nhìn thôi đã thấy rén như này, tò tò theo sau Tưởng Lộc, đến cả bước chân cũng thẽ thọt hẳn, trưng ra bộ dạng ngoan ngoãn mà người lớn hay quý theo thói quen.
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-de-15-tuoi-thanh-luat/573803/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.