Chủ ý của Đường Lệ kỳ thực rất đơn giản.
Nếu theo cách giải thích của hậu thế, đó chính là bốn chữ: Lợi và ích đi liền với nhau. Đem hai nghìn khoảnh đất phía tây Tứ Thủy bán ra ngoài. Đương nhiên là, khẳng định không có khả năng bán theo giá ban đầu. Bốn trăm dật hoàng kim mua một nghìn khoảnh đất. Cứ như vậy, sẽ làm giảm bớt áp lực trên người Lưu Khám, đồng thời, Trần thị ở Dương Võ, Quán gia ở Tuy Dương coi như cũng bị buộc chung một thuyền với Lưu Khám. Đặc biệt là Quán Anh, Đường Lệ có thể nhìn ra, Lưu Khám đối với y rất là tán thưởng.
Mà Quán Anh cũng xác thực là một đại tướng tài! Bốn trăm dật hoàng kim, mặc kệ là Trần gia tài đại khí thô, hay là Quán gia mới phát tài mà nói, không nhiều, không ít, mà là vừa đủ. Nếu nhiều hơn, hai nhà này đều sẽ do dự; nếu ít hơn, sẽ không đạt được điểm quan trọng là liên minh. Con số này, chính là điểm mấu chốt của hai nhà.
Nếu luận theo suy nghĩ của người khác, Lưu Khám thật là không thể so sánh với Đường Lệ.
Lưu Khám cũng không chậm chễ, lập tức phái người đi Tuy Dương và Dương Võ. Nhưng đồng thời hắn cũng bắt tay vào chuẩn bị một chút. Nhỡ ra, hai nhà không đồng ý, Lưu Khám vẫn nhất định phải gộp đủ hai nghìn dật. Thực sự vẫn phải nói, cần dự phòng một biện pháp khác.
Sau khi trở lại Lâu Thương, Tào Vô Thương bởi vì còn muốn về nhà chăm sóc cha già, vì vậy từ biệt lên đường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-do/1358839/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.