Câu “Trăng mờ gió nổi” hẳn là xuất hiện trong văn “Phụ chưởng lục” của Nguyên Hoài người Nguyên Đại.
Âu Dương công chơi tửu lệnh với người ta, đã làm hai câu thơ. Một câu: “Trì đao hống quả phụ. Hạ hải kiếp nhân thuyền”. Một câu: “Nguyệt hắc sát nhân dạ. Phong cao phóng hỏa thiên”.
Vậy thì đến Ly Khâu lại làm một bài văn trong “Hậu hành thư”, viết rằng: Ban đêm, nguyệt mờ, gió nổi… Câu chữ như vậy cũng sử dụng một câu “trăng mờ gió nổi” xuất hiện sớm hơn một nghìn năm. Theo lời Ly Khâu, đêm hôm đó, đối với y mà nói là vô cùng quan trọng.
Gió đầu mùa xuân, còn mang theo một chút hơi lạnh thấu xương.
Đã qua giờ hợi, đèn ở các phòng trong Ô Thị bảo đã tắt, mà phía tiểu viện tây bắc vẫn còn ánh đèn lập lòe. Ly Khâu dùng một cái kim quan treo ngược, hai chân câu lên một cành cây, đầu hướng về trong viện quan sát. Đây là một gốc cây đại thụ lớn dựa vào ngoài tường viện, cành lá tươi tốt. Có một bộ phận chạc cây đưa vào trong viện, trốn trong đó, vô cùng bí mật.
Nhìn tiểu viện từ bên ngoài, tựa hồ rất bình thường.
Thế nhưng khi Ly Khâu đổi chiều cây, tỉ mỉ quan sát một lúc, ngược lại lại hít một ngụm khí lạnh. Trong viện có khoảng mười gian phòng, ở chỗ tối bên mỗi một hòn giả sơn lớn đều có người ẩn náu. Không thể nhìn rõ tướng mạo của những người này, nhưng ăn mặc cũng là trang phục của gia phó Ô gia, tay nắm chặt vũ khí nhìn vô cùng hoàn mỹ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-do/1359220/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.