Sau khi xác định lãnh đạo đã biến mất khỏi tầm mắt, một đồng nghiệp nam nhìn chằm chằm cái túi mà trợ lý La Toàn nhận từ trong tay Chu Trạch Chung, nhỏ giọng hỏi: “Vậy thật sự có thể tìm sếp Chu để mượn cái này à?”
Chuyện người này muốn hỏi chính là mấy chữ to được in ở mặt chính diện của túi: Có thể tìm tôi mượn băng vệ sinh!
Đương nhiên là không rồi, vì trong túi chỉ có đúng trơ trọi một cái quần jean mà thôi.
Sáng nay mưa phùn bay bay, dì Vương sợ quần bị ướt nên cất công tìm một cái túi đựng đồ bằng PVC chống nước sặc sỡ cho Chu Trạch Chung cầm theo mang đi.
Cái túi này là vào năm ngoái, khi Thi Uẩn xác định bản thân chắc chắn đã thi đậu thạc sĩ bèn đi theo các đàn em lớp dưới tham gia hoạt động “Đánh bay nỗi xấu hổ về kinh nguyệt” tới các doanh nghiệp xin tài trợ. Lúc đó Thi Uẩn cầm rất nhiều túi này về phân phát cho phụ nữ xung quanh, trong số đó bao gồm cả dì giúp việc.
Nhưng dì Vương đã đến tuổi mãn kinh, đương nhiên không dùng được loại túi này, thế là dứt khoát lấy ra cho Chu Trạch Chung sử dụng.
La Toàn lắc đầu: “Anh cần hả?”
“Không.” Đồng nghiệp nam nghịch ngợm chớp mắt nói: “Tôi tò mò sao sếp có thể bình thản xách theo nó mà chẳng chút lúng túng nào như vậy, trên đường người tới người lui nhiều thế cơ mà…”
“Đơn giản lắm, tư tưởng ngay thẳng là đủ rồi.” La Toàn bình tĩnh xoay cái túi lại, để mặt chữ trực tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-nhu-hoi-nho-anh-roi/1415881/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.