Sau khi xác định lãnh đạo đã biến mất khỏi tầm mắt, một đồng nghiệp nam nhìn chằm chằm cái túi mà trợ lý La Toàn nhận từ trong tay Chu Trạch Chung, nhỏ giọng hỏi: “Vậy thật sự có thể tìm sếp Chu để mượn cái này à?”
Chuyện người này muốn hỏi chính là mấy chữ to được in ở mặt chính diện của túi: Có thể tìm tôi mượn băng vệ sinh!
Đương nhiên là không rồi, vì trong túi chỉ có đúng trơ trọi một cái quần jean mà thôi.
Sáng nay mưa phùn bay bay, dì Vương sợ quần bị ướt nên cất công tìm một cái túi đựng đồ bằng PVC chống nước sặc sỡ cho Chu Trạch Chung cầm theo mang đi.
Cái túi này là vào năm ngoái, khi Thi Uẩn xác định bản thân chắc chắn đã thi đậu thạc sĩ bèn đi theo các đàn em lớp dưới tham gia hoạt động “Đánh bay nỗi xấu hổ về kinh nguyệt” tới các doanh nghiệp xin tài trợ. Lúc đó Thi Uẩn cầm rất nhiều túi này về phân phát cho phụ nữ xung quanh, trong số đó bao gồm cả dì giúp việc.
Nhưng dì Vương đã đến tuổi mãn kinh, đương nhiên không dùng được loại túi này, thế là dứt khoát lấy ra cho Chu Trạch Chung sử dụng.
La Toàn lắc đầu: “Anh cần hả?”
“Không.” Đồng nghiệp nam nghịch ngợm chớp mắt nói: “Tôi tò mò sao sếp có thể bình thản xách theo nó mà chẳng chút lúng túng nào như vậy, trên đường người tới người lui nhiều thế cơ mà…”
“Đơn giản lắm, tư tưởng ngay thẳng là đủ rồi.” La Toàn bình tĩnh xoay cái túi lại, để mặt chữ trực tiếp đối diện với ánh mắt của đồng nghiệp nam.
Trên đó là một hàng chữ càng thô, càng lớn hơn: Đánh bay nỗi xấu hổ về kinh nguyệt!
Trên thực tế, con đường loại bỏ định kiến về kỳ kinh nguyệt, một bộ phận nam giới với kiến thức hạn hẹp mới là chướng ngại vật thật sự cản bước họ.
Rõ ràng đám người ấy chẳng chịu chút bất công nào về vấn đề này, cũng không mất đi lợi ích gì vì nó nhưng cứ thích lấy thân phận của người bị hại mà thể hiện sự chống đối và bất mãn, thậm chí còn gân cổ chửi bới.
Nếu người khác phái có thể dùng ánh mắt bình thường đối với nhu cầu sinh lý bình thường của nữ giới, có lẽ định kiến đã chẳng có cơ hội sinh ra, chứ đừng nói tới chuyện cần phá vỡ.
Bấy giờ, đồng nghiệp cũng nhận ra bản thân đang đấu võ mồm với thân tín của sếp sau lưng sếp, cả người bỗng trở nên co quắp, ấp úng một lúc lâu muốn tìm cách biện hộ cho bản thân, hoặc là lấy cớ gì đó để vớt vát chút sĩ diện cho nhân cách đã tiếp thu giáo dục đại học của mình.
“Tôi chỉ là cảm thấy nó không hợp với vẻ ngoài của sếp Chu, không phải suy nghĩ lệch…”
Cùng giới tính nam nhưng La Toàn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của đám tàn dư phong kiến này, cũng không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với anh ta, bèn dứt khoát cắt ngang: “Đừng xoắn xuýt vấn đề này nữa, vừa hay chiều nay có một nhà sản xuất băng vệ sinh tới bàn chuyện làm ăn, nếu đàm phán thành công mà anh vẫn còn cần thì có thể hỏi mượn họ.”
Đồng nghiệp nam nào đó mặt xám mày tro: “...”
Tập đoàn Đồng Nhạc chủ yếu kinh doanh các mặt hàng liên quan tới trẻ em, một số sản phẩm dưới trướng công ty có thể kể đến là quần áo trẻ em, đồ dùng hàng ngày cho bé, sách báo thiếu nhi… Tóm lại sản xuất và kinh doanh tất cả các đồ dùng đáp ứng nhu cầu của trẻ em.
Chu Trạch Chung nhìn người phụ nữ trẻ tuổi ngoài ba mươi trước mặt, nói: “Rất rõ ràng Đồng Nhạc không kinh doanh mặt hàng nào liên quan tới băng vệ sinh.”
Người phụ nữ này tên Na Nhu, là mẹ đơn thân, chồng mới mất hồi năm ngoái. Chị ấy nắm chặt lấy tay con gái chưa tròn năm tuổi đang đứng cạnh mình bằng bàn tay gầy gò, nở nụ cười đầy miễn cưỡng nói: “Anh nói đúng, thật ra hôm nay tôi tới là vì hy vọng Đồng Nhạc có thể trở thành doanh nghiệp cung cấp bông cho chúng tôi.”
Trước kia chồng chị ấy là giám đốc quản lý, sau khi chồng qua đời, chị ấy không thể không rời khỏi vai trò người mẹ toàn thời gian, nhanh chóng ra ngoài đi làm, hoà nhập với xã hội lần nữa.
Mặc dù hồi còn đi làm, chị ấy đã từng là người có tay nghề thành thạo nhưng hiện tại vẫn có rất nhiều người ôm thái độ hoài nghi với việc chị ấy kế thừa chức vụ của chồng, bọn họ nhận định rằng công ty nhất định sẽ lụi tàn trong tay chị ấy.
Sự nghi ngờ này hoàn toàn vô căn cứ, nhưng ngoại trừ cố gắng hơn nữa thì Na Nhu chẳng còn cách nào khác.
Công ty vẫn luôn cung cấp nguyên liệu cho họ đã chấm dứt hợp tác ngay khi hợp đồng tới kỳ hạn, vì thế Na Nhu không thể không lặn lội đi tìm một nhà cung cấp mới.
Đồng Nhạc kinh doanh đồ cho trẻ em, nổi tiếng khắp châu Á và việc này có liên quan mật thiết tới yêu cầu cực cao về độ an toàn của nguyên vật liệu mà họ đặt ra, vừa hay băng vệ sinh cũng có chung nhu cầu như thế.
Na Nhu biết Đồng Nhạc có nông trại trồng bông cao cấp riêng ở Tân Cương, thế nên mới nhờ bạn bè thời đại học giới thiệu giúp, sau một hồi vất vả cuối cùng cũng có được được cơ hội gặp mặt nói chuyện hợp tác.
Na Nhu không hề che giấu điều gì về tình hình hiện tại của công ty chị ấy, đồng thời thể hiện quyết tâm lựa chọn Đồng Nhạc làm đối tượng hợp tác của mình.
Chu Trạch Chung nhìn chị ấy, giọng nghiêm túc: “Tôi cần một lý do để Đồng Nhạc chọn hợp tác với công ty của chị.”
Na Nhu đang muốn mở miệng, cô con gái ngồi bên cạnh bỗng la hét ầm ĩ đòi đi vệ sinh.
Thấy Na Nhu có vẻ xấu hổ, Chu Trạch Chung gật đầu trấn an: “Đúng lúc tôi có hơi mệt, tạm thời nghỉ một lúc cũng không sao.”
Na Nhu vừa mang con mình ra ngoài thì thấy La Toàn dẫn Thi Uẩn đi vào trong văn phòng.
“Sếp Chu, cô Thi tìm anh, nói có chuyện quan trọng cần bàn.”
Chu Trạch Chung mím môi, trích lời Thi Dật thì anh chẳng khác nào cái hũ nút, nghẹn cả nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào, thế nên hiện tại La Toàn vẫn chưa biết chuyện hai người họ đã chia tay.
Anh ta thấy anh tạm dừng công việc thì lập tức ngựa không dừng vó, nhanh chóng đưa người vào.
Lúc Chu Trạch Chung nhìn Thi Uẩn, cảm xúc cũng không có gì thay đổi, anh không chất vấn cô vì sao lại tới đây, chỉ ngước đôi mắt sâu hun hút chăm chú nhìn cô: “Chuyện gấp lắm à?”
Thi Uẩn lắc đầu: “Thật ra thì cũng không gấp lắm.”
Ngẫm nghĩ một lát, anh xoay người cho thêm nửa thìa mật ong hòa vào ly nước rồi đưa cho trợ lý đang chờ nhận việc ở bên cạnh nói: “Giám sát cô ấy uống hết.”
Tất cả mọi thứ trên đời này đều có hai mặt, ví dụ như sự tồn tại của người môi giới. La Toàn tin chắc rằng bản thân đảm nhận một vai trò vô cùng quan trọng, tựa như nhân vật bảo mẫu thứ hai trong trò chơi nhập vai anh bảo mẫu và cô chủ nhỏ.
Giống như hiện tại, công việc của anh ta chính là dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô chủ uống nhiều nước.
Chu Trạch Chung gật đầu, lấy thỏ bông ở trên ghế sô pha nhét vào trong ngực cô: “Công việc vẫn còn chưa bàn xong, em và La Toàn chờ ở bên ngoài một lúc đi.”
Nói xong anh đi tới chỗ máy lọc nước rót một ly nước ấm.
La Toàn bình tĩnh gật đầu, dẫn cô chủ ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với cặp mẹ con Na Nhu mới trở về từ nhà vệ sinh.
Lúc Na Nhu thấy Thi Uẩn thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng, chị ấy quay đầu lại hỏi thăm Chu Trạch Chung có thể để Thi Uẩn trình bày ưu và khuyết điểm của công ty chị ấy dưới góc nhìn của người tiêu dùng hay không.
Cả hai đều không có ý kiến gì về chuyện này nên là kỳ diệu thế nào đó, Thi Uẩn lại quay về ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng.
Na Nhu chủ động giải thích: “Lúc tôi vừa mới tiếp nhận công ty cũng sứt đầu mẻ trán, khi đó Thi Uẩn và hai cô gái tới tìm tôi kéo tài trợ.” Chị ấy chỉ vào túi PVC xách tay để trên kệ sau bàn làm việc: “Chính là hoạt động được in trên túi của anh, các cô ấy nói muốn phá vỡ thành kiến của mọi người về kỳ kinh nguyệt, muốn để tất cả mọi người có thể cư xử đúng đắn, lý trí và tự nhiên trước nhu cầu sinh lý bình thường này.”
Chị ấy nhìn qua phía Thi Uẩn, đôi mắt cười nhuốm màu mệt mỏi: “Nói thật danh tiếng của công ty băng vệ sinh chúng tôi trong ngành không cao, khi đó tôi còn thấy rất vui vì có người lựa chọn chúng tôi, nhưng là bên A, chúng tôi vẫn phải giả vờ nghiêm túc hỏi thăm các cô ấy rằng vì sao trong nhiều doanh nghiệp như thế, các cô ấy lại chọn công ty chúng tôi.”
Cuối cùng Thi Uẩn cũng đã hiểu tình hình hiện tại, cô tiếp lời: “Khi đó bọn em có nhờ bạn học làm ở phòng thí nghiệm kiểm tra chất lượng sản phẩm với các tiêu chí như mật độ vi khuẩn, khả năng thẩm thấu, hiệu suất thấm hút nước cũng như nhiều thông số khác, sau đó phát hiện trong năm công ty thì băng vệ sinh của bên chị ấy đạt tiêu chuẩn hoàn hảo nhất.”
“Để lựa chọn đối tượng hợp tác thích hợp, lúc đó tất cả thành viên trong nhóm còn tự bỏ tiền ra mua sản phẩm về làm thí nghiệm thực tế. Bọn em nhận ra sản phẩm của công ty chị ấy có độ ôm tốt, cảm giác thoải mái dễ chịu, khả năng bám dính cũng như chống tràn đều vượt trội hơn các nhãn hàng khác, thế nên bọn em quyết định hợp tác với bên chị ấy.”
Lúc đó các cô vốn không có tâm tư cân nhắc tới chuyện liệu công ty có đồng ý với cuộc mua bán không có tính ràng buộc này không, các sinh viên khi ấy chỉ đơn giản thấy kết quả tốt thì cắm đầu lao tới mà thôi.
Bé gái đứng bên cạnh hình như cũng cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của mẹ, cô bé vỗ ngực, phát biểu cho công ty nhà mình: “Chú ơi, băng vệ sinh nhà cháu dùng rất tốt, cháu đã dùng rồi, cháu có thể chứng minh.”
Na Nhu giật mình, lại không kịp ngăn cản, sau đó bắt đầu luống cuống cả lên.
Thi Uẩn phì cười thành tiếng, cô nhéo gò má nhỏ phúng phính của bé gái, trêu chọc: “Em trông đáng tin lắm, chị bị em thuyết phục rồi đó!”
Khóe miệng Chu Trạch Chung hơi cong lên xíu xíu như có như không: “Những bước tiếp theo phải làm thế nào sẽ có bộ phận chuyên môn tới làm việc chi tiết với chị, nếu tất cả sản phẩm bên chị đều phù hợp với quy định, tôi nghĩ chúng ta có thể thuận lợi hợp tác.”
Nghe vậy, Na Nhu liên tục nói cảm ơn, nhẹ nhõm rời khỏi công ty.
“Nói đi, tìm anh có chuyện gì?” Chu Trạch Chung đẩy ly nước mật ong vẫn chưa hề được đụng tới đến trước mặt Thi Uẩn.
Thi Uẩn cầm lên, nhấp môi hai cái rồi quả quyết bỏ xuống, cô mở to mắt nhìn chằm chằm Chu Trạch Chung, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không tìm thấy USB…”
Trước mắt Thi Uẩn đang là thạc sĩ ngành Văn học Trung Quốc của đại học D, giảng viên hướng dẫn là một người thầy hiền từ sắp về hưu, ông ấy chưa từng hối thúc sinh viên nhưng vẫn mở các buổi họp nhóm, có điều thời gian không dồn dập và cố định như các nhóm khác mà thôi.
Sau kỳ nghỉ lần này, bọn họ có một buổi họp nhóm, về cơ bản là để sinh viên báo cáo tình hình học tập cũng như kế hoạch sau này của mỗi người.
Thi Uẩn để toàn bộ nội dung báo cáo trong USB nhưng bây giờ cô không tìm thấy, thế là đành đến tìm sự giúp đỡ từ người bạn trai cũ vạn năng.
“Biết rồi, em uống hết nước trước đi.”
Chu Trạch Chung không đưa ra đáp án chính xác, nhưng Thi Uẩn biết mọi chuyện đã ổn, vì vậy cô ngoan ngoãn uống hết ly nước còn lại.
Cô dốc miệng ly xuống đất, cười híp mắt lắc lắc cái ly trước mặt Chu Trạch Chung rồi nói: “Không còn giọt nào luôn!”
Thi Uẩn ghét uống nước, với ly nước có thể tích hai trăm mi-li-lít thế này, có khi cả ngày cô chỉ uống được mỗi hai ly thôi, rõ ràng không đáp ứng đủ nhu cầu bình thường của cơ thể.
Lúc hai người họ còn yêu nhau, Chu Trạch Chung giống như đồng hồ báo giờ được cài đặt chính xác, ngày nào cũng giám sát cô uống đủ tám ly nước.
Cô thường xuyên làm nũng không chịu uống, Chu Trạch Chung lạnh mặt không bao giờ chịu nhượng bộ. Có điều trong tám ly nước ấy, thỉnh thoảng anh sẽ cho thêm ít đường trái cây, trà nhài hoặc mật ong để cải thiện khẩu vị cho cô.
Chu Trạch Chung thấy cô ngoan ngoãn uống hết nước, sắc mặt dịu lại, anh hứa hẹn: “Tìm được sẽ mang qua cho em.”
Sáu giờ tối, cách lúc họp nhóm còn chưa tới nửa tiếng, Thi Uẩn nhận được tin nhắn của La Toàn, nói đang tức tốc đem USB tới trường học cho cô, dặn cô tầm mười phút nữa nhớ ra chỗ cổng trường học lấy đồ.
Vừa hay Thi Uẩn mới ăn cơm tối với bạn học ở tiệm trước cửa trường xong, thế là dứt khoát đứng chờ trước cổng trường luôn.
Trên đường đi cô bắt gặp một người bạn học ngành Thương mại, trước kia hai người họ từng học chung một môn tự chọn, quan hệ không tồi, bèn dừng lại trước cổng trò chuyện.
“Có cần tớ phối hợp với cậu làm một con sư tử đá khác trước cổng trường không?” Phàm Khải ngồi xổm bên cạnh Thi Uẩn, chọc ghẹo cô.
Thi Uẩn quơ nắm đấm trước mặt cậu ta: “Vậy cậu phải ngồi xổm cách xa tớ một chút đấy.”
Trong lúc hai người họ còn đang vui đùa cười nói, Thi Uẩn chợt nghe thấy giọng của Chu Trạch Chung ở cách đó không xa đang gọi tên mình, giọng nói của anh trầm thấp, mạnh mẽ, pha lẫn chút lạnh lùng.
Cô nhìn theo hướng âm thanh để tìm người tới, rồi ba bước thành hai chạy đến trước mặt đối phương.
Có lẽ là não còn chưa hoạt động hoặc do thói quen trong quá khứ, Thi Uẩn cứ thế thò tay vào trong túi quần tây của người đàn ông, bắt đầu tìm kiếm USB.
Cô vừa tìm vừa tò mò lẩm bẩm: “Sao lại là anh tới?”
Ống quần không một nếp gấp bị bàn tay đang lùng sục của cô làm cho hơi xốc xếch, Chu Trạch Chung yên lặng không lên tiếng, anh cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa, cảm giác đè nén tới không thở được.
Chất liệu của đồ vest mặc mùa hè không dày, Thi Uẩn chỉ sờ tới cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp vải mỏng manh.
Thi Uẩn không kiếm được đồ của mình, vô thức mò ra túi quần sau của anh.
Lúc tay cô sắp chạm tới mông Chu Trạch Chung, cuối cùng anh cũng lên tiếng kêu cô dừng lại: “Thi Uẩn, đang ở ngoài đường đấy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.