Không phải là tưởng! Mà là sóng Vô Tận hải thật sự đã ngừng đập. Mặt đại dương lại bình an như mặt hồ.
Trong màn sương mờ mịt có hình bóng của một người chèo thuyền độc mộc ngang qua.
Thuyền không cập bến mà chỉ ngừng lại đôi chút rồi cũng rời đi theo màn sương, tiếp tục hành trình của mình.
Người chèo thuyền bôn ba mệt nhọc, cũng bởi vì lòng cao ngạo của một nữ nhân muốn có cả Vô Tận hải làm sính lễ.
…
Bên trong mật thất đầy sách của Dị Cơ, A Nhất mở mắt!
Viên ngọc trên chiếc bàn đá tròn lúc này đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.
Hai lão nhân vẫn đứng trước mặt hắn. Bọn họ trao đổi với nhau bằng cổ ngữ nên hắn không hiểu được họ đang nói về cái gì.
Mặt nạ gỗ vội vàng kêu lên:
- Âm Ảnh tông!
Nghe tiếng kêu của hắn, hai người kia dừng đối thoại quay sang, mặt nạ dạ xoa trấn an hắn:
- Sư tôn của ngươi không sao! Bọn người ác cũng đã bị đuổi đi rồi.
Tảng đá lớn trong lòng A Nhất cuối cũng được bỏ xuống, lòng dạ ấm áp vui mừng, A Nhất lại lia lịa dập đầu với hai lão nhân tốt bụng.
- Đa tạ các tiền bối! Đa tạ các tiền bối!
Nhìn thấy chiếc mặt nạ của Nhân Hoàng liên tục bị đập đến trên nền đất, bà lão đeo mặt nạ cười nhíu mày phất tay khiến A Nhất bật ngửa.
Vị A Tu La vương nghiêm giọng nói:
- Còn lạy nữa ta chặt chân ngươi!
A Nhất vội vàng gật đầu.
- Đại ân đại đức của các tiền bối, vãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-da-tu-tien-nhu-the-do/1591784/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.