Hồ Đào ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Tiết Vọng cũng không có trong phòng, cô đứng dậy chậm rãi xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn chính mình trong gương đôi mắt sưng như hạt hạnh nhân, xoa xoa huyệt Thái Dương.
Khóc quá lâu, đại não đều có chút thiếu oxy, tỉnh lại cảm giác đầu vẫn còn choáng váng.
Lúc cô đi từ nhà vệ sinh ra, đã nhìn thấy Tiết Vọng không biết khi nào xuất hiện ở trong phòng.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Hồ Đào bị chính giọng nói khàn khàn của mình làm cho hoảng hốt.
Đây có phải là giọng của cô không, sao lại biến thành như thế này.
Tiết Vọng đem một chén đường phèn tuyết lê đưa cho cô: “Biết em tỉnh dậy sẽ đau họng, anh đã hầm nước đường phèn tuyết lê, mau uống một chút đi.”
Hồ Đào khàn giọng cảm ơn, liền tiếp nhận đường phèn tuyết lê rồi một hơi uống hết.
Nhìn thấy cái chén đã thấy đáy, Tiết Vọng lại đưa tới một túi chườm nước đá: “Đắp lên đôi mắt, có trợ giúp tiêu sưng.”
Hồ Đào tiếp nhận túi chườm nước đá, Tiết Vọng cầm lấy chén đi tới cửa: “Em cứ nằm đó trước đi, cơm tối sắp xong rồi.”
Trong phòng lại chỉ còn một mình Hồ Đào, cô yên lặng ngồi ở mép giường dùng túi nước đá đắp đôi mắt.
Lại nhịn không được liếc mắt nhìn phòng để quần áo.
Những cảnh tượng lúc trước từng chút từng chút hiện rõ lên trong đầu cô.
Lúc ấy cô như bị chạm vào cái công tắc nào đó trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-dao-cai-kep-san-van-thinh-chu/1214059/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.