“Peach, cậu thật bò.” Hồ Đào vừa từ văn phòng trở về Tống Phong đã giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ.
Tống Phong chỉ nhìn lướt qua bảng điểm, so với lúc trước đúng là có tốt hơn một chút nhưng vẫn không thoát khỏi số phận đội sổ. Mặc dù thành tích lần này của Hồ Đào không quá xuất nhưng so với trước đây, Tống Phong vẫn cảm thấy cô rất giỏi.
Vân Hàm nhìn chằm chằm Hồ Đào: "Peach, tại sao cậu tiến bộ vượt bậc như vậy, dạy mình với được không."
Thành tích của Vân Hàm rất tốt, thành tích luôn nằm trong top năm nhưng vẫn chưa một lần được đứng đầu. Cô ấy không thể nào thoát khỏi mức học hiện tại, điểm kiểm tra vài lần gần đây cũng chẳng có gì khác. Đã cố gắng cải thiện nhưng không có kết quả.
"Cậu muốn Hồ Đào dạy mình, không muốn cho người khác sống hay sao?” Tống Phong nhớ tới điểm của Hồ Đào trên danh sách, thứ hạng so với cậu ta cách nhau cả mấy trăm bậc. Cậu ta bất giác thở dài.
Hồ Đào không nói gì, cô lấy trong cặp sách ra một xấp lớn sách cao tam mới đặt lên bàn, vì quá nặng nên đã phát ra một tiếng "bốp".
Tống Phong trừng lớn mắt:: "Chị ơi, đừng học nữa."
Hồ Đào nói nhỏ: “Cậu quản tôi."
...
Hồ Đào lại bắt đầu đến trường sớm như thường lệ, không ngừng làm đề.
Ngày qua ngày, Tiết Vọng cảm thấy cuộc sống của anh cũng trở nên nhàm chán kể từ khi Hồ Đào bắt đầu học nghiêm túc, những ngày trước kia cùng anh trốn học dường như chỉ là ảo ảnh.
Một ngày cuối tuần, Tiết Vọng tự hỏi liệu anh có thể thư giãn sau kỳ nghỉ không. Thế là anh lại đột kích vào nhà cô như trước.
Hồ Đào ra mở cửa cho anh, Tiết Vọng quan sát thấy cô đang đeo một cặp kính gọng vàng, có lẽ do đeo lâu rồi nên gọng kính đã bị tuột ra một chút, đè lên sống mũi cao của cô.
Hồ Đào tùy ý buộc tóc thành đuôi ngựa thấp, có lẽ ngại vướng víu mái tóc đứt quãng của cô cũng được buộc lại, trông rất giống một người phụ nữ giỏi giang. Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn, vầng trán nhẵn nhụi lộ ra không chút chướng ngại. Cùng bình thường có chút bất đồng, lại nhiều thêm vài phần xa cách cảm.
Thấy anh đến Hồ Đào không nói gì, Tiết Vọng muốn hỏi cô có rảnh không, nhưng Hồ Đào dường như biết anh định nói gì nên cô nói trước: “Hôm nay tôi không rảnh. "
“Tại sao?” Tiết Vọng đi theo phía sau hỏi cô, vô tình đi theo vào phòng ngủ.
Câu hỏi của Tiết Vọng mắc kẹt trong cổ họng, đây là lần đầu tiên anh đến phòng ngủ của cô. Dù trước đây đã đến nhà cô không ít lần, nhưng anh luôn cảm thấy phòng ngủ là nơi rất riêng tư, Hồ Đào lại là con gái nên anh chưa bao giờ đi vào.
Nhưng sự chú ý của anh ngay từ lúc này đã bị phân tán, bởi vì anh nhìn thấy trên bàn có rất nhiều sách giáo khoa, sách nháp với chữ viết rải rác, sách vở chiếm kín cả cái bàn.
Hồ Đào không quan tâm rằng anh bước vào. Phòng của cô rất đơn giản, chỉ có một số đồ đạc cần thiết với ga trải giường cũng màu xám đơn giản.
Cô tự mình kéo ghế ra rồi ngồi vào bàn, cầm bút lên và lại bắt đầu suy nghĩ về một câu hỏi nào đó, bởi vì suy nghĩ bị gián đoạn nên lông mày cô cau chặt lại.
Tiết Vọng nhìn xung quanh không có cái ghế nào khác, ngồi trên giường cô thì cảm thấy không ổn đành phải ngồi xuống tấm thảm màu xám bên cạnh giường.
Người đàn ông cao 1,85 mét uốn cong chân dài nép mình bên mép giường nhìn thật chật chội.
Anh nghiêng đầu nhìn biểu hiện của Hồ Đào khi làm bài, thỉnh thoảng cô sẽ hơi cau mày vì một vấn đề nào đó, lại thả lỏng tay khi đã giải quyết được vấn đề nan giải. Lúc cầm bút bàn tay gầy với các khớp tay rõ ràng, rất đẹp.
Tư thế ngồi của cô rất kém khoanh chân một lúc, mỏi chân liền dựa vào ghế, lười biếng viết.
Tiết Vọng bật cười, nhìn như thế nào cũng thấy cái tư thế ngồi này rất giống Tiết Vọng, nhìn anh chẳng thấy giống một đại thiếu gia nhà hào môn chút nào.
Một lúc sau, Hồ Đào đặt bút xuống. Cô thả lỏng người ra, nhìn thời gian mới chợt nhớ đến sự tồn tại của một người nào đó.
Ngay khi Hồ Đào vừa quay lại, cô đã nhìn thấy Tiết Vọng đáng thương nép vào một bên: "Sao cậu lại ngồi ở đó?"
Tiết Vương bĩu môi: "Tôi không thể ngồi ở trên giường của cậu."
"Vậy đi phòng khách, có một cái ghế sô pha."
"Tôi muốn nhìn……"
Nhìn cậu.
Tiết Vọng trầm mặc một hồi, Hồ Đạo nghi ngờ hỏi anh: "Cậu nhìn cái gì?"
Tiết Vọng lắc đầu: “Không có chuyện gì tôi đói quá cậu có gì ăn không?”Anh vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bếp, Hồ Đào cũng không định viết tiếp, liền đi theo anh đi ra ngoài.
Hồ Đào mở cửa tủ lạnh liếc mắt nhìn, sau đó lắc đầu với Tiết Vọng: "Tôi đã lâu không mua gì." Gần đây cô tập trung vào việc học chỉ toàn dựa vào thức ăn nhanh để lấp đầy cái bụng, tủ lạnh cũng đã cạn kiệt.
“Vậy thì đi thôi, đi siêu thị.” Tiết Vọng vừa thay giày ở cửa ra vào vừa nói.
Hồ Đào cũng có ý định này, nếu không cô cũng không còn gì để ăn.
Vì thế cả hai đi đến một siêu thị gần đó lấy một chiếc xe đẩy hàng để bắt đầu đi mua.
“Cậu có thường ăn mấy cái này không?” Tiết Vọng chỉ vào đống đồ ăn nhanh trong giỏ hàng.
“Đúng vậy.” Hồ Đào cũng không cảm thấy gì cả.
Tuy nhiên, Tiết Vọng lại cảm thấy không đúng: "Tiểu Hồ Đào cậu đã học lớp mười hai cấp ba rồi. Ngày nào cũng ăn những món không bổ dưỡng này, huống chi gần đây cậu học hành chăm chỉ như vậy."
Anh nhớ đến từ khi lên lớp mười hai, mỗi ngày Mao Chi đều sắp xếp cho anh vài bữa ăn bổ dưỡng, cộng thêm bữa ăn nhẹ và bữa tối gì đó, anh cảm thấy Hồ Đào quá đáng thương.
Anh nói thẳng thắn như vậy nhưng Hồ Đào cứ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt phức tạp.
Tiết Vọng bị cô nhìn chằm chằm không được tự nhiên, sờ sờ mũi: "Làm sao vậy?"
"Cậu giống mẹ tôi."
"..."
Sau đó, người mẹ phiên bản Tiết Vọng đã ném một đống thứ mà anh cho là bổ dưỡng vào xe đẩy hàng. Khi thanh toán, Hồ Đào cau mày trước danh sách hóa đơn dài dằng dặc còn tự nghĩ có nên trả lại không.
Kết quả Tiết Vọng còn chưa xem đã trực tiếp thanh toán.
Hai người đứng ở lối vào của siêu thị, Hồ Đào chỉ vào mấy túi lớn đựng đồ dưới chân: “Vậy, cậu nghĩ tôi có thời gian nấu những thứ này sao?” Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một ít bào ngư, hải sâm, tôm hùm bít tết trên hóa đơn ... hơn nữa, còn có trứng cá muối!
Cô cảm thấy theo phong cách sống của mình chỉ biết lãng phí của trời, để trong tủ lạnh mãi cho đến khi hết hạn sử dụng.
Bất ngờ là Tiết Vọng nói mà không cần suy nghĩ: "Tôi sẽ làm."
Hồ Đào mặt đầy vẻ không tin: “Cậu chắc chắn?” Cô cũng rất hoài nghi vị thiếu gia này có thể thái khoai tây hay không đấy.
Tiết Vọng tỏ thái độ không biết gì, không sợ hãi: "Nấu nướng có gì khó, để anh đây lo cơm nước cho em".
Cùng lắm thì anh về nhà học một ít kinh nghiệm từ dì trong nhà, lại mua thêm một vài cuốn sách nấu ăn để học.
Sáng sớm thứ hai, Tiết Vọng đến nhà Hồ Đào như đã thỏa thuận, quyết tâm phải để cô mở mang tầm mắt xem anh lần đầu tiên nấu ăn.
Vì vậy anh tràn đầy tự tin vào bếp đầy, gấp tay áo bắt đầu nấu.
...
Một giờ sau Hồ Đào ngủ dậy nhìn thấy chất lỏng có màu sắc kỳ lạ cùng với quả dưa chuột nghiền trên bàn ăn, lộ ra vẻ trầm tư.
Tiết Vọng mặc tạp dề trên mặt có chút ngượng ngùng: "Cái kia ... cậu tỉnh rồi?"
Hồ Đào chỉ vào thứ chất lỏng màu vàng đậm khiến người ta không khỏi suy nghĩ: "Đây là cái gì?"
"Cháo bí ngô."
Hồ Đào xúc một thìa gọi là cháo, nhưng không thấy hạt gạo nào chỉ có nước súp chảy ra.
“Cậu có chắc đây không phải là súp?” Hoặc súp trông không ngon cho lắm.
Tiết Vọng gãi đầu: "Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng nồi cơm điện, nên không biết sử dụng những chức năng đó."
Hồ Đào lại chỉ vào đĩa dưa chuột: "Vậy thì đây là..."
“Gỏi dưa chuột.” Tiết Vọng nghĩ thầm dù anh ghét dưa chuột nhất nhưng vẫn làm một đĩa dưa chuột vì cô thích, cô nhất định sẽ rất cảm động!
Lông mày của Hồ Đào nheo lại: "Đều là bùn, cậu băm nó thế nào?"
"Có lẽ là do ... tôi ghét dưa chuột đến mức không thể kiềm chế?"
Hồ Đào giật giật khóe miệng, bữa sáng "tình yêu" này thật khiến cô mở mắt.
Nhưng cuối cùng cả hai cũng ăn xong bữa sáng, vì sợ đi học muộn nên cũng không có thời gian để làm một bữa sáng khác.
Buổi sáng tiết học đầu tiên, Tiết Vọng chống cằm, âm trầm.
Không ngờ rằng kỹ năng nấu nướng của anh lại kém đến vậy, anh cũng không có tài năng gì cả. Chuyện này phải làm sao mới tốt, rõ ràng là anh chỉ muốn cô ăn cái gì đó ngon ngon, nhưng cuối cùng những thứ này lại còn không bằng đồ ăn nhanh.
Tiết Vọng đã suy nghĩ về việc có nên mời một đầu bếp Michelin đến nấu ăn tại nhà cô không. Nhưng nghĩ lại cờ của anh đã dựng sẵn rồi nay lại muốn lật đổ, cộng thêm ngày hôm qua anh còn thốt ra những lời ngông cuồng, thừa nhận thất bại như thế này thì thật là xấu hổ.
Hơn nữa, Hồ Đào không thích người lạ đến nhà cô một cách tùy tiện chứ đừng nói là ngày ba bữa. Lần trước khi cài chuông cửa cô đã có ý kiến, bây giờ mời người nấu cơm sẽ không đồng ý.
Vì vậy, Tiết Vọng quyết định phải dựa vào chính mình.
Vài ngày sau, Tiết Vọng lại đến chui vào bếp của cô.
Mấy ngày nay gặp lại Tiết Vọng, Hồ Đào cũng không nói gì đến chuyện nấu nướng, nghĩ đến lòng tự tin của anh đã nản rồi sẽ không đến nữa. Dù sao cô cũng không nghĩ có chuyện gì, nếu mỗi ngày đều ăn đồ anh nấu chỉ sợ trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì cô đã chết.
Cuối cùng vẫn là càng thêm dũng khí, nhìn bộ dáng Tiết Vọng đang bận rộn trong phòng bếp, Hồ Đào có chút sợ hãi.
Cô chưa bao giờ kén chọn những thứ mình ăn ngay cả khi nó không ngon, cô cũng có thể im lặng nuốt xuống- ngoại trừ những bữa ăn của Tiết Vọng.
Khi bản thân đã học cách chấp nhận kết quả không ngoài dự đoán, cô hơi ngạc nhiên khi thấy Tiết Vọng lần này đã tiến bộ hơn rất nhiều, mặc dù đều là những món ăn tự nấu như trứng bác cà chua, thịt xào ớt nhưng dường như tất cả đều vẫn tốt, không tệ, thậm chí còn có một chút thơm.
Tiết Vọng vừa vo gạo vừa tự hào nghĩ bụng, mấy ngày nay anh đã nỗ lực rất nhiều, theo dì quan sát toàn bộ quá trình nấu nướng, thỉnh thoảng hỏi han và thực hành. Anh cũng thường xuyên ngâm mình trong bếp, Mao Chi còn tự hỏi liệu anh có muốn bắt chước chú nhỏ của mình đi làm đầu bếp hay không.
Với Hồ Đào bữa ăn này không tệ, tuy rằng hương vị không phải là kinh ngạc nhưng cũng không khó ăn.
“Không ngờ cậu lại tiến bộ nhanh như vậy.” Hồ Đào thở dài.
Tiết Vọng được khen đến nổi cái đuôi của hồ ly sắp dựng lên: "Đương nhiên, thiếu gia đây cái gì cũng có thể nhanh chóng học được."
Hồ Đào khịt mũi nhẹ: "Cho cậu một chút ánh sáng liền nghĩ mình có thể làm mặt trời sao."
Tiết Vọng vỗ vỗ ngực: "Thế nào, sau này tôi sẽ lo liệu cơm nước cho cậu."
Hồ Đào lắc đầu từ chối.
Anh vẫn còn là học sinh việc đến nhà cô nấu cơm mỗi ngày là điều không thực tế, gia đình anh chắc chắn sẽ phản đối. Thứ hai, làm sao cô có thể không xấu hổ cứ để anh trả giá quá đắt cho nó.
Tiết Vọng không vui: "Tại sao?"
Hồ Đào đặt đũa xuống, cảm thấy bất lực: “Cậu ngày nào cũng ăn cơm ba bữa ở đây, dứt khoát dọn đến đây luôn đi.” Đương nhiên lời cô chỉ là nói đùa, cô thực sự không muốn anh dọn đến.
“Cũng không phải là không thể.” Tiết Vọng nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Cái gì?"
“Không có chuyện gì.” Tiết Vọng vừa đứng dậy vừa thu dọn bộ đồ ăn, nói: “Không muốn thì không cần miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn mang sữa nóng.”
Hồ Đào cười: "Sao lúc nào cậu cũng vội vàng muốn làm bảo mẫu cho tôi thế?"
Tiết Vọng khẽ khịt mũi "Tôi rất vui."
Hồ Đào trêu chọc: "Rõ ràng là một thiếu gia không thiếu thứ gì, nhưng lại cư xử như một chúa tể thế giới."
Tiết Vọng vốn dĩ đã cầm chén đũa đi đến phòng bếp cửa, nghe thấy lời này lại xoay người lại, ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô:
"Tôi sẽ chỉ là Chúa tể Thế giới của cậu."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.