“Peach, cậu thật bò.” Hồ Đào vừa từ văn phòng trở về Tống Phong đã giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ.
Tống Phong chỉ nhìn lướt qua bảng điểm, so với lúc trước đúng là có tốt hơn một chút nhưng vẫn không thoát khỏi số phận đội sổ. Mặc dù thành tích lần này của Hồ Đào không quá xuất nhưng so với trước đây, Tống Phong vẫn cảm thấy cô rất giỏi.
Vân Hàm nhìn chằm chằm Hồ Đào: "Peach, tại sao cậu tiến bộ vượt bậc như vậy, dạy mình với được không."
Thành tích của Vân Hàm rất tốt, thành tích luôn nằm trong top năm nhưng vẫn chưa một lần được đứng đầu. Cô ấy không thể nào thoát khỏi mức học hiện tại, điểm kiểm tra vài lần gần đây cũng chẳng có gì khác. Đã cố gắng cải thiện nhưng không có kết quả.
"Cậu muốn Hồ Đào dạy mình, không muốn cho người khác sống hay sao?” Tống Phong nhớ tới điểm của Hồ Đào trên danh sách, thứ hạng so với cậu ta cách nhau cả mấy trăm bậc. Cậu ta bất giác thở dài.
Hồ Đào không nói gì, cô lấy trong cặp sách ra một xấp lớn sách cao tam mới đặt lên bàn, vì quá nặng nên đã phát ra một tiếng "bốp".
Tống Phong trừng lớn mắt:: "Chị ơi, đừng học nữa."
Hồ Đào nói nhỏ: “Cậu quản tôi."
...
Hồ Đào lại bắt đầu đến trường sớm như thường lệ, không ngừng làm đề.
Ngày qua ngày, Tiết Vọng cảm thấy cuộc sống của anh cũng trở nên nhàm chán kể từ khi Hồ Đào bắt đầu học nghiêm túc, những ngày trước kia cùng anh trốn học dường như chỉ là ảo ảnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-dao-cai-kep-san-van-thinh-chu/1214106/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.