Buổi sáng sau cuộc hẹn với Phương Đồng, Tống Phong bởi vì phải trực nhật, nên đã sớm đến trường học. Lúc đó khi cậu ta đi học thời gian còn sớm, ở trường còn chưa có mấy người.
Tống Phong cảm thấy mí mắt nặng trĩu, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ ngủ gục. Cậu ta xoa xoa đôi mắt chua xót, đi tới phòng học bốn bề yên tĩnh chỉ có thân ảnh của một cô gái trong góc.
Cậu ta đến gần hơn, cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ nên xoa nhẹ mắt vài cái, xác nhận chính mình không nhìn lầm, cả kinh há to miệng: “Hồ Đào? Tôi không nhìn lầm đi, cậu tới đây từ lúc nào?”
Lúc trước nếu chuông vào lớp có kêu, có thể ngủ nhiều một phút thì Hồ Đào cũng sẽ không bao giờ lãng phí, hôm nay không chỉ là người đến sớm nhất mà trên bàn sách còn có một quyển bài tập toán, trong hộp bàn trống rỗng thường ngày cũng có rất nhiều sách vở.
Hồ Đào nhẹ viết một chữ A thật lớn trên bài trắc nghiệm, cây bút trên sột soạt trên giấy. Sau đó mới nâng mí mắt lên: “Vừa tới không bao lâu.”
Vân Hàm bình thường cũng đến lớp tương đối sớm, để chuẩn bị cho bài học. Đương nhiên khi cô ấy tiến vào cung nhìn thấy Hồ Đào, so với Tống Phong phản ứng không phân cao thấp.
Tiết Vọng đến lúc mọi người trong lớp đến hết mới đi vào, sau khi nghe Tống Phong kể lại chuyện sáng nay chỉ nhướng mày, một tay chống đầu: “Bảo sao sáng nay tôi chạy qua nhà cậu lại không thấy ai.”
Hồ Đào không ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-dao-cai-kep-san-van-thinh-chu/1214108/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.