Chín giờ sáng chủ nhật, Hồ Đào đang ngủ bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cô lặng lẽ với lấy điện thoại di động trên đầu giường, trong lòng có chút tê dại vì giấc ngủ bị quấy rầy, cũng không còn cáu kỉnh như trước.
Cô dụi mắt, người gọi là Tiết Vọng: "Alo."
Tiết Vọng nghe thấy giọng nói khàn khàn ở đầu bên kia điện thoại, liền biết là cô vẫn còn đang ngủ: "Tiểu Hồ Đào đừng ngủ, máy bay của tôi đã hạ cánh rồi bây giờ tôi sẽ tới chỗ cậu."
Hồ Đào mò mẫm đứng dậy, sau một trận ồn ào như vậy cô cũng không định đi ngủ nữa, xỏ dép đi vào phòng tắm: "Sao cậu lại về sớm như vậy?"
"Còn không phải là tôi sợ cậu nhớ tôi sao. Show diễn hôm qua vừa kết thúc tôi đã ngồi máy bay cả đêm để về đây đấy."
Hồ Đào đứng trước bồn rửa mặt, đem điện thoại kẹp ở dưới tai, thả lỏng tay bóp kem đánh răng: "Không cần đâu."
“Tôi không quan tâm, tôi lên xe rồi, cậu nhớ mở cửa cho tôi.” Tiết Vọng dựa vào cửa xe liếc nhìn thoáng qua cảnh vật bên đường.
Hồ Đào ngậm bàn chải đánh răng trong miệng trả lời một cách mơ hồ: "Tôi hiểu rồi, tôi phải rửa mặt, cúp máy trước đã."
Sau khi rửa mặt, Hồ Đào quyết định cứ tùy tiện ăn bữa sáng, từ trong tủ lạnh lấy ra một túi bánh bao đông lạnh, mở ra lấy một ít rồi cho vào nồi hấp hấp chín.
Trong lúc chờ đợi, Hồ Đào nhàm chán nằm trên bàn ăn bấm điện thoại.
Mười lăm phút sau, Hồ Đào vào bếp xem thử mấy cái bánh có vẻ gần được. Cô nhấc nắp lên bọt nước theo nắp chảy xuống.
Cô lấy đũa chọc vào mặt ngoài của những chiếc bánh, cảm thấy chúng đã chín liền cẩn thận gắp tất cả mấy chiếc bánh bày ra đĩa.
Vừa cầm bánh ra khỏi bếp thì chuông cửa liền vang lên. Hồ Đào giật mình, đặt đĩa thức ăn lên bàn ăn rồi bước đến mở cửa,
“Chào, tiểu Hồ Đào đã lâu không gặp!” Tiết Vọng giơ tay phải vẫy cô.
“Chúng ta cũng chỉ mới không gặp một ngày.” Hồ Đào không cảm kích nói.
“Người xưa chẳng có câu một ngày không gặp như cách ba thu sao.”
Hồ Đào trừng mắt một cái, rồi dẫn anh vào nhà. Tiết Vọng liếc nhìn đống bánh hấp trên bàn ăn: "Còn bữa sáng, thế có phần của tôi không?"
“Không.’’ Hồ Đào nói xong liền ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy một cái bánh bao định mở miệng đã nhìn thấy Tiết Vọng khô khốc đứng bên cạnh, anh còn cố tình xoa xoa cái bụng đang co rúm lại của mình. Chính là biểu tình tôi rất đói, rất muốn ăn.
“Thực sự thua cậu.” Hồ Đào đặt đống bánh xuống, đứng dậy đi vào bếp hấp thêm bánh.
Khi bước ra, cô vô tình đá chân vào một thùng đồ, nhìn kỹ mới biết đó là sữa nguyên chất được nhập khẩu.
Hồ Đào chỉ vào hộp sữa trên mặt đất: "Cậu mua cái này à?"
Tiết Vọng gật đầu: "Tối hôm qua không phải tôi đã hứa với cậu sao, tôi đã làm theo lời hứa đó."
Tối hôm qua? Hồ Đào nhìn chằm chằm vào hộp sữa, nhất thời không nhớ ra được tối hôm qua đã nói gì với anh về sữa.
Hồ Đào cẩn thận nhớ lại, tối hôm qua trước khi đi ngủ cô liếc nhìn WeChat. Tiết Vọng không biết đang nghĩ cái gì đột nhiên nói uống sữa nguyên chất có thể cao thêm nên đề nghị mua cho cô một hộp.
Cô không coi trọng chuyện đó, chỉ cho rằng anh đang muốn chế giễu cô lùn nên lấy cớ.
Cuối cùng không ngờ người này lại làm thật.
Thấy cô không nói, Tiết Vọng lại nói: “Tôi mua sữa này ở Pháp, rất quý đó.”
Hồ Đào nghĩ: "Sữa chính thống không nên đến New Zealand sao?"
"..."
Tiếng bíp của bếp từ làm gián đoạn cuộc trò chuyện, Hồ Đào đi vào bếp, bưng đĩa bánh bao thứ hai ra đặt trước mặt Tiết Vọng: "Của cậu."
"Cám ơn tiểu Hồ Đào!"
Tiết Vọng cầm bánh bao cắn một cái, nhân nước bên trong chảy ra khắp nơi.
“Nóng quá, nóng quá!” Tiết Vọng bị bỏng bởi bánh bao vừa ra khỏi nồi.
Hồ Đào miễn cưỡng đẩy cho anh một cốc nước.
“A !!!” Tiết Vọng lại hét lên.
"?"
Tiết Vọng vùi đầu nhìn chằm chằm một vệt ố vàng trên áo khoác, cực kỳ dễ thấy: "Áo khoác LV mới của tôi, trời ơi!!!"
"..."
Tiết Vọng lấy giấy lau áo khoác, đau lòng nói: "Đây là chiếc áo phiên bản giới hạn tôi đã phải đặt hàng trước. Vừa nhận được hàng ở Pháp hôm qua, hôm nay lại bị bẩn mất rồi."
Mí mắt Hồ Đào nhảy dựng lên: "Cậu dám mặc một chiếc áo khoác đắt tiền như vậy để ăn bánh bao?"
Khóe miệng Tiết Vọng rũ xuống: "Tôi không biết sẽ bị như thế này."
Hồ Đào thở dài: "Không thể ăn vội bánh bao nóng, không hiểu sao?"
“Tôi không bao giờ ăn bánh bao nóng.” Tiết Vọng vô tội chớp mắt.
"..."
Sau đó, Hồ Đào thúc giục Tiết Vọng nhanh chóng về nhà giặt chiếc áo khoác đắt tiền của mình, vì thế cô đã có một buổi chiều thanh tịnh.
Chỉ là vào buổi tối, Tiết Vọng gửi một tin nhắn khác trên WeChat: Tiểu Hồ Đào, cậu đã uống sữa tôi mua chưa?
Hồ Đào: Chưa.
Tiết Vọng: Mau đi uống đi!
Hồ Đào: Cậu đã giặt áo khoác chưa?
Tiết Vọng: Tôi đã đưa nó cho dì xem có giặt sạch được không.
Hồ Đào: Ồ.
Tiết Vọng: Vậy mau uống sữa đi.
Hồ Đào: Tôi không thích uống sữa nguyên chất.
Tiết Vọng: Tất cả vì lợi ích của chính cậu đó. Trước đây mẹ tôi luôn cho tôi uống sữa mỗi ngày nên tôi chỉ cao 1 mét 85 thôi.
Hồ Đào: ……
Hồ Đào không tiếp tục trò chuyện với anh nữa, cô đi làm những việc khác.
Trước khi đi ngủ, cô từ phòng khách trở về phòng ngủ nhìn thấy thùng sữa ở góc tường liền dừng lại.
Cô ngồi xổm xuống mở hộp, lấy hộp sữa ra, nhìn một lúc rồi cầm vào phòng ngủ.
Cô ngồi bên giường uống sữa, suy nghĩ thoáng chốc trôi đi. Cô luôn không thích mùi vị của sữa nguyên chất, nhưng không biết có phải do nhập khẩu hay không mà sữa Tiết Vọng mua có mùi vị chấp nhận được.
Cô uống sữa, tắm rửa đi ngủ. Một đêm không mộng mị.
——
Hai ngày nghỉ nhanh chóng lướt qua, ngày thứ Hai tàn khốc lại bắt đầu.
Sáng nay Tiết Vọng không đi học với Hồ Đào, mà trực tiếp từ nhà anh đến trường.
Tiết Vọng ngồi trên hàng ghế sau của chiếc Bugatti, dang rộng hai chân, cúi đầu xuống thản nhiên gõ: Tiểu Hồ Đào bé bỏng.
Hồ Đào:?
Tiết Vọng: Mang bữa sáng cho tôi, tôi ra ngoài sớm không có thời gian để ăn.
Hồ Đào: ... không
Tiết Vọng gửi biểu cảm vẻ mặt khóc lóc qua nhưng Hồ Đào không đáp lại, nhưng bây giờ anh cũng đã tìm ra thói quen của Hồ Đào chính là kiểu miệng dao găm nhưng tim đậu hũ.
Quả nhiên khi Tiết Vọng đến lớp, anh lờ mờ nhìn thấy một túi đồ ăn bốc hơi trên bàn của mình.
Anh cười toe toét cúi người xuống bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. Còn đặt cặp sách xuống, đã kéo túi đồ ăn trên bàn ra xem là bánh bao chiên.
Tiết Vọng nhét cặp sách xuống bàn, xúc động thở dài: "Mấy bữa nay không được ăn có hơi nhớ."
Hồ Đào khẽ khịt mũi: "Đã được tiện nghi còn khoe mẽ."
Tiết Vọng cất cặp sách đi, một tay cầm chiếc cặp vừa định nhét một cái bánh vào miệng, lại nhớ lại trải nghiệm đau đớn khi bị bỏng.
Tiết Vọng liên tiếp nhét mấy cái vào bụng, ăn đến miệng đầy dầu: "Tiểu Hồ Đào, có gì uống không, ăn thế này hơi khô."
Hồ Đào có chút ghét bỏ mà từ cặp sách móc ra một hộp sữa bò, dùng sức đặt trên bàn của anh.
Tiết Vọng nhìn kỹ lại thì thấy nhãn hiệu quen thuộc này, giống như đã từng thấy qua: "Đây không phải là sữa tôi mua cho cậu sao?"
Hồ Đào tức giận nói: "Có uống hay không."
Tiết Vọng nhanh chóng mở ống hút: "Uống, uống."
Tống Phong đột nhiên quay đầu lại: "Uống cái gì, tôi cũng muốn!"
Hồ Đào liếc mắt nhìn cậu ta, lại từ trong cặp sách lấy ra một hộp sữa giống nhau: "Vừa lúc mang thêm một hộp."
Tống Phong nhận lấy, vừa định cảm ơn thì Hồ Đào tiếp tục "Cho bạn cùng bàn của cậu."
Tống Phong: "?"
Tống Phong đưa sữa cho Vân Hàm, cô ấy quay đầu cười nói: "Cảm ơn quả đào."
Nói cách khác, Vân Hàm phát hiện ra Tống Phong và những người khác cũng gọi chung biệt danh này của Hồ Đào.
Cô ấy cũng tò mò hỏi Tống Phong tại sao lại gọi là quả đào, Tống Phong đã đứng đắn trả lời: "Bởi vì cậu ấy không thích người khác gọi mình bằng tên khác, mà chúng tôi cứ cố tình gọi."
Tuy nhiên, mục đích của Vân Hàm không phải muốn chọc ghẹo như Tống Phong và những người khác, mà chỉ đơn giản là nghĩ rằng cái tên này rất Q.
Sau đó, Tống Phong lại nắm chặt tay bất mãn gõ lên bàn Hồ Đào: "Tại sao tôi không có!"
Hồ Đào chán ghét kéo bàn học, ngăn cản Tống Phong gõ: "Bởi vì cậu ngốc."
Tống Phong đang định gây chuyện lần nữa, Vân Hàm đã im lặng đưa hộp sữa cho cậu: "Hay là ... cậu uống của tôi đi?"
Tống Phong nhanh chóng xua tay: "Không không không, cậu uống đi."
Tống Phong quá ngại ngùng, cảm thấy có lỗi với bản thân khi làm chuyện ngu ngốc này, cậu quay lại định mở sách ra đọc nhưng thật ra một chữ cũng không hiểu.
Buổi tối, Tống Phong trốn trong nhà vệ sinh, sử dụng điện thoại di động để gửi tin nhắn vào nhóm chat F5 của Ninh thị.
Tống Phong: @Tất cả mọi người, tối nay tới nhà hàng ăn, tôi bao.
Tống Phong: Không ai được phép chạy! !
Triệu Lễ: Hehe, sao hôm nay cậu hào phóng thế?
Tống Phong: Tâm trạng không tốt lắm cần giải tỏa!
Tống Phong: Tiêu Lâm Thất, lão Thất mấy cậu có rảnh không?
Tiêu Lâm Thất: Có.
Triệu Lễ: Sao lần trước tôi rủ cậu đi ăn lẩu cậu lại không rảnh?
Tiêu Lâm Thất: Lần trước trong nhà có liên hoan, không đi được.
Tống Phong: @ Tiết Vọng @ Hồ Đào, vậy hai người thì sao?
Tiết Vọng: Có.
Tống Phong vừa định lại tag Hồ Đào hỏi một chút, Tiết Vọng lại nhắn trước: Hồ Đào cũng sẽ đi.
Tống Phong khẽ khịt mũi, hai người họ thật sự có duyên.
Vì vậy, bộ ba thần ngủ lại bắt đầu tự học buổi tối của mình.
Tống Phong đã đặt trước một phòng riêng ở một nhà hàng tây, và các thành viên của f5 lần lượt đến.
Triệu Lễ vừa ngồi xuống liền bắt đầu than thở: "Tống Phong cậu giả bộ gì vậy? Lại còn muốn đến nhà hàng tây?"
Tống Phong kéo ghế ngồi: "Tôi không chỉ muốn ăn bít tết, còn muốn ăn đắt nhất!"
Các món được mang lên, một vài người vừa nói chuyện vừa cắt miếng bít tết, Triệu Lễ hỏi: "Tống Phong, cậu có chuyện gì vậy? Nói cho bạn bè vui vẻ đi."
Tống Phong dùng nĩa chỉ thẳng vào Hồ Đào: "Đều là do Hồ Đào!"
Hồ Đào: "?"
Tiêu Lâm Thất bất đắc dĩ mở miệng: “Quả đào sao lại chọc đến cậu?”
Tống Phong nghiến răng mài dao nĩa, như muốn bày tỏ sự tức giận trong lòng: "Hồ Đào cô lập tôi còn làm tôi xấu hổ trước mặt Vân Hàm, ô ô ô."
Hồ Đào để dao nĩa xuống, nhìn chằm chằm Tống Phong: "Tống Phong, cậu cho thêm dầu vào lửa rất giỏi."
Triệu Lễ thắc mắc: "Chuyện gì vậy?"
Tống Phong nhắc lại câu chuyện sáng nay Hồ Đào cố ý không cho cậu ta uống sữa, trong đó còn có những cảm xúc mãnh liệt và những ngôn từ phong phú của cậu ta.
Triệu Lễ nghe xong liền xòe tay nói: "Chính là chỉ có vậy?"
Tống Phong mạnh tay vỗ bàn: "Vấn đề là sau này, Vân Hàm nghiêm mặt nói với tôi: 'Tống Phong, nếu cậu thật sự muốn uống sữa sau này mình có thể mang cho cậu, đừng. làm khó quả đào."
"Và cô ấy có vẻ thực sự sợ rằng tôi sẽ bắt nạt Hồ Đào. Buổi chiều cô ấy đã mang cho tôi một chai sữa."
Triệu Lễ cười thầm: "Vậy thì cô ấy rất chân thành."
Vẻ mặt Tống Phong đầy đau khổ: "Không đâu, trong mắt những cô gái nhỏ tôi chỉ là một tên hỗn láo không đủ tiền mua sữa."
Nghe cậu ta miêu tả, Triệu Lễ càng cười vui vẻ: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, có lẽ chuyện này sẽ cải thiện quan hệ của hai người."
Tống Phong không thèm nghe một chút: "Tôi không quan tâm, Hồ Đào tất cả đều là lỗi của cậu!"
Hồ Đào chẳng thèm đếm xỉa gì đến cậu ta, cô chỉ cầm dao nĩa lên muốn cắt miếng bít tết, khi nhìn xuống thì phát hiện miếng bít tết trên đĩa đã được cắt sẵn.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiết Vọng đang ngồi bên cạnh. Người bên kia đang cúi đầu và từ từ cắt miếng bít tết Wellington trên đĩa của mình, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái đại thiếu gia.
Đối với miếng thịt bò đã cắt sẵn trong đĩa, trong lòng cô đã biết nó đến từ ai.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.