Tiết Vọng về đến nhà đem túi xách cùng áo khoác vứt xuống rồi nằm thẳng trên giường.
Anh ngửi một cái và ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu. Giương mắt nhìn thấy áo khoác bị ném trên giường, bò qua vùi đầu vào đó, hít sâu một hơi.
Trầm mặc một lúc lâu, anh đột nhiên ngẩng đầu, luôn cảm giác mình lại giống như một tên bi.ến thái.
Nhưng lại bắt đầu tò mò Hồ Đào dùng nước giặt nào mà thơm như vậy.
Anh sờ sờ trong túi áo khoác, rút điện thoại ra mở WeChat.
Tiết Vọng: Cậu sử dụng nước giặt thương hiệu nào?
Bên kia phỏng chừng đang bận, nửa ngày không trả lời. Tiết Vọng bỏ lại di động xuống lầu ăn cơm trưa, lúc trở về mới thấy Hồ Đào trả lời.
Tiểu Hồ Đào:?
Tiết Vọng: Mau nói cho tôi biết.
Tiểu Hồ Đào: Zumaron.
Tiết Vọng: Zumaron ra nước giặt khi nào, tại sao tôi không biết?
Hồ Đào ở bên kia màn hình kìm lòng không được cười ra tiếng, Tiết Vọng này thật sự là tên ngốc tiền nhiều lại dễ lừa gạt.
Cô mỉm cười và ấn tin nhắn gửi qua: chỉ đùa một chút, lam nguyệt lượng.
Tiết Vọng cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng, ở đầu cầu thang dựa vào lan can hướng dưới lầu hô: "Dì!”
Giọng nói kia lớn đến nỗi cả tòa biệt thự phảng phất đều tràn ngập tiếng vọng của anh, kêu đến nuốt chửng sơn hà.
Dì rửa chén ở trong phòng bếp nghe tư thế này cho rằng xảy ra chuyện gì, buông tay cầm bát xuống còn chưa kịp lau sạch sẽ đã chạy ra ngoài.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-dao-cai-kep-san-van-thinh-chu/1214151/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.