HHồ Mộ Y đau lòng nhìn Lãnh Y, phải bị tổn thương tới mức nào mới khiến nàng đau lòng đến vậy, phải yêu đến khắc cốt ghi tâm đến đâu mới làm cho nàng nhớ đến tận bây giờ.
Cố nén nỗi chua sót trong lòng, Hồ Mộ Y tiến lại, hai tay luồn xuống sô pha, vòng tay ôm lấy Lãnh Y, hít vào làn hương lành lạnh quen thuộc, chóp mũi hơi lạnh chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của Lãnh Y cọ nhẹ, thì thầm nói nhỏ: “Y Y, tôi còn chưa được nắm tay em, em muốn tôi buông ra thế nào đây?”
Mùi hương cây vải đặc trưng thơm ngát trên người Hồ Mộ Y bay vào mũi, cái ôm mềm mại khiến thân mình Lãnh Y cứng đờ, nghiêng người muốn giãy khỏi vòng tay nàng, lại bị Hồ Mộ Y dùng cánh tay siết càng chặt.
Thân mình khẽ run trong vòng tay khiến hốc mắt Hồ Mộ Y đỏ lên, ôn nhu cầu xin: “Y Y, đừng trốn tránh được không?”
Hồ Mộ Y từng nghĩ chỉ cần nàng có thể hóa thành hình người canh giữ bên cạnh Lãnh Y là Lãnh Y có thể không phải chịu đựng tổn thương gì, không cần rơi lệ, không đau lòng, cuộc sống chỉ tràn ngập tiếng cười. Nhưng là nay, nước mắt của nàng lại bởi vì chính mình mà rơi, trái tim cũng bị thương tích vì mình. Nỗi tự trách cùng áy náy khiến Hồ Mộ Y hoàn toàn suy sụp, trái tim đau đớn không kìm nổi, nhưng lại không có biện pháp nào để xoa dịu.
Y Lãnh Y ngửa đầu, đã lệ rơi đầy mặt, đưa tay dùng sức đẩy Hồ Mộ Y, muốn tạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-ly-chang-ra-ho-ly/1360885/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.