Phượng Cửu bế quan, ngày giờ náo nhiệt của núi Phượng Kỳ lại khôi phục về vẻ bình tĩnh thường ngày vốn có.
Ngồi ở bên cạnh ao sen, Ly Ương nhìn ao nước xanh trầm không ngừng than thở. Không có Tiểu Cửu nhi, cuộc sống này sao lại đột nhiên trở nên vô vị như vậy? Sự tồn tại của Tiểu Cửu nhi làm cho người ta cảm thấy quá mạnh mẽ, lần này ít đi hắn, thật đúng là không quen cho lắm.
“Sao hôm nay lại không có tinh thần như vậy?” Phát giác Ly Ương vẫn ngoẹo đầu than thở, Phượng Hề hỏi.
Nhìn cá chép chen chúc giành ăn trong ao, Ly Ương hữu khí vô lực nói: “Tiểu Cửu nhi không có ở đây, thật là không có ý tứ.”
“Nếu như vậy, không bằng ngươi cũng cùng bế quan trăm năm?”
Ly Ương ngẩn ra, vội vàng khoát tay nói: “Không cần không cần, ta như vậy cũng rất tốt rồi.”
Thấy Ly Ương một bộ dáng vẻ e sợ tránh không kịp, Phượng Hề bất đắc dĩ nói: “Tư chất của ngươi cũng thượng thừa, nếu tu luyện cho tốt, tương lai sẽ thành châu báu. Tại sao cứ không muốn tu luyện?”
Đây không phải là lười biếng quen rồi sao? Ly Ương cười hắc hắc, không có nói tiếp. Phượng Cửu là vua kế nhiệm Phượng tộc, dĩ nhiên là phải tu luyện cho tốt. Nàng bất quá chỉ là một tiểu hồ ly không lý tưởng, thành châu báu làm gì? Chẳng lẽ là để chém giết vị hồ đế Bạch Nhiễm?
“Ly Ương, nếu ngươi vẫn tiếp tục lười biếng như vậy, tương lai làm sao có thể trở nên tốt hơn?”
“Như thế nào cho phải?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/814259/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.