Cô ta cố gắng dùng những lời lẽ cay độc để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của tôi.
Tôi rũ mắt nhìn cô ta: “Vậy thì sao?”
Tần Tư Vũ không thấy chút hoảng hốt hay bất mãn nào trên mặt tôi, có lẽ cô ta đang cảm thấy như đ.ấ.m vào bông.
“Cô biết mà, sau này gia đình chúng tôi chỉ tìm người liên hôn môn đăng hộ đối, loại người không ra gì như cô, sợ rằng sau này chỉ có thể được cha sắp đặt gả cho một người đàn ông tầm thường.”
Cô ta tự cho rằng mình đang dùng điều kinh khủng và bi thảm nhất để đe dọa tôi.
Tôi cảm thấy bi ai.
“Cô mới chỉ mười mấy tuổi, đã phó thác tương lai của mình vào gia đình và đàn ông, em không cảm thấy buồn à?” Tôi hỏi cô ta.
Sau khi nghe lời tôi, cô ta bỗng cười một tiếng, dường như đang chế giễu sự ngây thơ của tôi.
Tần Tư Vũ nói: “Cô có biết điểm xuất phát của tôi là cái đích mà bao người dù cố gắng cả đời cũng không thể chạm tới không? Trước đây, cô dám mơ ước một cuộc sống như hiện tại không?”
Tôi hiểu rồi, cô ta rất tỉnh táo.
Hoặc nói, cô ta vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo trong cuộc sống vẩn đục này, cô ta hiểu rõ thứ mình muốn là gì.
Tôi không có cách nào có thể nói với cô ta, thời trẻ tôi còn sống một cuộc đời xa hoa hơn bây giờ rất nhiều.
Dù lúc đó không có cuộc sống tiện nghi nhờ sự hỗ trợ của công nghệ như hiện nay, nhưng tôi được lớn lên trong sự bao bọc, chưa từng phải lo lắng cho tương lai của mình.
Cho đến khi tôi nhìn thấy xương sống của dân tộc bị đè chặt dưới núi trong khói lửa chiến tranh.
Khoảnh khắc đó, tôi ý thức được, rằng tư tưởng của tôi và Tần Tư Vũ không thể nào đồng điệu.
Vì vậy, tôi nói: “Vậy tôi chúc cô có thể luôn luôn nắm chặt được sợi dây diều đang cầm trong tay lúc này.”
10
Suốt cả mùa hè, tôi đều chăm chỉ học tập, học kiến thức trong sách giáo khoa, tìm hiểu thế giới này và thời đại mà tôi đang sống.
Dù có ký ức của Tần Diệu Đồng để lại nhưng không thể phủ nhận rằng nhận thức của cô ấy về thế giới cũng đã lỗi thời ở một mức độ nào đó.
Những bất hạnh và nuối tiếc của cô ấy đã không còn cách nào bù đắp được.
Điều duy nhất tôi có thể làm là cùng cô ấy trở nên tuyệt vời hơn.
Tôi không có sức nặng trong nhà họ Tần, có lẽ Tần Tư Vũ hài lòng với việc tôi “biết điều”, còn cha mẹ hiện tại lại cho rằng tôi không ra gì, còn Tần Hoài Thước, người anh trai rẻ tiền của tôi, cũng chỉ dành chút ít kiên nhẫn để hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của tôi.
Khai giảng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vội vã chuyển về trường học, vùi đầu vào học trong lớp mới.
Ở lớp này, tôi cảm nhận được chút khác biệt, không bị cô lập, không có tiếng cười giễu cợt, cũng không có lời chế nhạo.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ánh mắt của các bạn học lúc đầu nhìn tôi đầy tò mò, sau đó lại trở nên bình thường.
“Tần Diệu Đồng, cậu là quái vật sao? Sao có người điểm thi giữa kỳ lại cao hơn thi tháng mấy chục điểm thế?” Bạn cùng bàn tôi la hét ầm ĩ.
Đúng vậy, giờ tôi thậm chí còn có bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn là một cô gái rất hoạt bát, cô ấy ngạc nhiên trước sự chăm chỉ học tập và tiến bộ nhanh chóng của tôi ở các môn tự nhiên, không chỉ cô ấy mà các giáo viên cũng vậy.
Tôi mơ hồ nhớ giáo viên chủ nhiệm mới từng nhìn vào bảng điểm của tôi rồi khuyên nhủ, trong định kiến thông thường, con gái có thể gặp chút khó khăn trong các môn tự nhiên, đặc biệt khi xét về thành tích, điểm các môn xã hội của tôi trước khi kết thúc năm nhất quả thực vượt trội hơn hẳn các môn tự nhiên.
Nói cách khác, họ cho rằng tôi đang tự thu hẹp con đường của mình.
Tôi buộc phải thừa nhận, trong tất cả các môn học, tôi vẫn yêu thích lịch sử nhất, say mê cảm nhận sự biến đổi của thời đại và cuộc sống hiện tại.
Nhưng tôi vẫn nhớ, nỗi niềm của những người bạn cùng chí hướng ở kiếp trước.
Nếu Hoa Hạ sớm có thầy tốt, hà cớ gì chúng tôi phải vượt biển xa xôi.
Nếu khi ấy đã có kỹ năng vững vàng, đồng bào đâu phải chịu khổ, cường quốc sao dám dẫm đạp lên mảnh đất này.
Sống yên ổn vẫn phải nhớ về ngày gian nguy.
Đó là bài học mà chúng ta phải ghi nhớ.
Chí hướng của tôi không nằm ở nơi này.
11
Năm học lớp mười một đã trôi qua một cách vội vã.
Năm nay thật sự rất ấn tượng, thành tích của tôi đã vươn lên, nằm trong top 10 của khối.
Đây là một kết quả khiến nhiều người phải bất ngờ, ngay cả giáo viên từng khuyên tôi môn xã hội có lợi thế hơn môn tự nhiên cũng phải im lặng.
Các giáo viên ban xã hội nhìn thành tích môn xã hội của tôi với ánh mắt đầy thèm muốn, họ đến dò hỏi nhưng đều bị các giáo viên môn tự nhiên hiện tại của tôi từ chối.
Bây giờ dù tôi có muốn chuyển lại về lớp xã hội, cũng chưa chắc các giáo viên sẽ đồng ý.
Mặc dù đây là trường tư thục, nhưng không phải tất cả học sinh đều xuất thân từ gia đình giàu có.
Trong số bạn bè của tôi, nhiều người có hoàn cảnh gia đình ở mức khá giả, so với họ, nhà họ Tần của tôi thực sự được coi là nhà giàu.
Tần Diệp rất hài lòng với thành tích của tôi, nhưng khi ông ta yêu cầu tôi về nhà tham dự tiệc tối, tôi vẫn từ chối.
Tôi biết buổi tiệc đó có nghĩa gì.
Ông ta đang bắt đầu đánh giá giá trị của tôi.
Trong số những người có gia thế tương xứng, ông ta đang tìm kiếm một người có thể giúp ích cho sự nghiệp của nhà họ Tần.
Tần Hoài Thước hiện vẫn độc thân, chính vì Tần Diệp vẫn đang đánh giá các cô gái từ những nhà khác.
Sự phản kháng của tôi khiến ông ta không hài lòng, ông ta ngừng cấp tiền cho tôi.
Một người cha chỉ nuôi con gái mình chưa đầy hai năm lại kiêu ngạo như quân vương chuyên chế, đây là điều mà tôi thấy là hoang đường nhất.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.