Trở về thực tại rồi...
“Không có sao chứ?” Lưu Miểu đưa tay kéo tôi dậy.
Tôi ngồi lên, lồm cồm bò dậy, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra mình quả nhiên đang1ở trong phòng khách sạn do Thanh Diệp thuê.
Nhóm người Thanh Diệp trông vẫn bình thường như mọi ngày, không có gì bất thường cả.
Điều này chắc là có thể chứng minh được rằng, kí8ức của họ chưa có bị sửa đổi nhỉ?
Tôi nghĩ là như thế, sau đó lắc đầu với Lưu Miểu.
Lưu Miểu bảo tôi ngồi lên ghế sô pha, Ngô Linh rót nước cho tôi.
Tôi nhìn2lướt qua cửa sổ trong phòng khách sạn, đứng phắt dậy và hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi? Ngày mấy tháng mấy?”
“Cậu chắc chỉ mới mất tích vài tiếng đồng hồ thôi. Không cần lo4lắng, còn chưa qua ngày hôm sau mà.” Lưu Miểu đặt tay lên vai tôi, rút điện thoại ra cho tôi xem giờ.
23 giờ 53 phút, quả thật là chưa qua ngày mới.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Cổ Mạch ngồi ở một góc không hề lên tiếng.
Nam Cung Diệu ngồi trước máy tính. Tròng kính của anh ta đang phản chiếu ánh sáng màn hình.
“Đã bình tĩnh lại chưa?” Ngô Linh hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
“Chúng tôi tìm được đoạn video ấy ở trên mạng, sau đó có liên lạc với cậu, nhưng không thể liên lạc được nên chúng tôi nghi ngờ cậu đã đi vào trong cảnh mộng rồi.” Ngô Linh lên tiếng: “Sau khi điều tra được danh tính của ba người trong đoạn video, chúng tôi liền nghi ngờ chuyện này có liên quan đến chúng tôi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1482220/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.