Đám đông tụ tập đến, ồn ào đủ kiểu.
Dù chúng tôi và đối phương không hề tiếp xúc với nhau, thậm chí họ còn chẳng nhìn thấy sự tồn tại của chúng tôi, nhưng tình trạng này vẫn khiến người ta thấy khó chịu.
Tôi ra khỏi gian phòng, nhìn thấy Tần Sơ đang đứng ở một góc hành lang. Tần Sơ cũng đang nhìn tôi chăm chú. Tôi nhận ta vẻ1mặt của anh ta là lạ, ánh mắt nhìn tôi cũng không bình thường lắm.
Tôi không nói gì.
Hai chúng tôi đang đợi Hứa Cửu bình ổn trở lại. Hứa Cửu mới là người bị sốc nặng nhất. Người chết là đồng nghiệp của anh ta. Dù không biết tình huống diễn ra trước mắt là cảnh tượng thực sự xảy ra, hay đây là do con ma ở không gian này8tạo ra, nhưng điều này quá sức chân thực. Ít nhất, mọi thứ diễn ra trước mắt không hề không logic. Dù trong lòng đoán đấy là giả, nhưng vẫn cảm thấy xúc động.
Gian phòng bị người chặn lại, người xem bên trong bị đuổi ra, rất nhanh đã có cảnh sát tới.
Tần Cửu lúc này mới đi ra, trầm mặc không nói, tựa như đã biến thành một người khác.
“Cậu…2có thể nhìn thấy gì đó phải không?” Tần Sơ cuối cùng đã đưa ra câu hỏi này.
Tôi gật đầu, thừa nhận: “Có thể nhìn thấy một chút. Hơi giống mắt âm dương. Có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, đại khái là vậy.”
Tần Sơ không nói gì thêm, ánh mắt đang nhìn tôi rất phức tạp.
Hứa Cửu hỏi: “Nhìn thấy con ma ấy rồi?”
“Chưa, chỉ nhìn thấy một chút4bóng đen.” Tôi dùng cách giải thích mà họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1482237/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.