Bóng đèn phát nổ, nguồn sáng trong phòng chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ phòng khách và phòng ngủ vào.
Tối đen, mọi thứ đều không thấy rõ.
Vương Diêm cảm nhận được người đàn ông ghì lấy mình đã buông tay, dường như bị thứ gì đó lôi ra.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe thấy tiếng gì, căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ.
Tim Vương Diêm đập thình thịnh, còn căng thẳng hơn vừa nãy.
Cô ta cố gắng nhìn, nhưng trong nhất thời không tìm thấy bóng dáng người đàn ông.
Tôi cảm nhận được1hơi thở trong căn phòng, hơi thở thuộc về con figure kia. Nó ở ngay trước mặt Vương Diêm, dường như đã làm gì đó, nhưng lại như đứng bất động ở đó.
Một lúc sau, Vương Diêm hồi phục chút lí trí, cô ta vội vàng mò mẫm dưới đất, tìm thấy túi xách của mình, lấy điện thoại ra.
Mở điện thoại, sau khi dùng chức năng đèn flash, trong phòng đã có nguồn sáng.
Vương Diêm nhìn quanh một lượt, tìm thấy con figure đó. Nó đứng ở nơi không xa chỗ của Vương Diêm, còn có thứ gì nằm phía8sau nó.
“Chủ nhân, đừng sợ.” Figure nói.
Vương Diêm sững người.
Con figure đó đi đến trước mặt Vương Diêm, bàn tay nhỏ bé để lên chân Vương Diêm, lật đật leo lên người Vương Diêm.
Vương Diêm cầm nó lên rồi nhìn sang nơi ánh đèn điện thoại chiếu sáng.
Chỗ đó cũng có một con búp bê bằng nhựa đang nằm đó.
Vương Diêm nín thở, trong lòng đã đoán ra, cô ta cẩn thận di chuyển qua đó.
Đó là một con búp bê đang nằm rạp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1482316/chuong-1706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.