Ngã tư xe cộ hối hả. Con đường này vẫn chưa có đèn giao thông, cũng chẳng có làn đường lẫn vạch qua đường. Phần lớn xe cộ trên đường là xe tải, chỉ có mấy chiếc ô tô con chạy ngang qua.
Quê của Mạc Hiểu Linh hiển nhiên chẳng phải đô thị loại lớn gì, nên cơ sở hạ tầng cũng chẳng ra làm sao.
Trên đường không có bao nhiêu xe bốn bánh, khói bụi vẫn tung bay mù mịt. Bầu trời cũng u ám, chẳng thấy được mặt trời với mây gì cả.
Những người đi xe đạp hoặc thong thả, hoặc vội vàng, nhưng đều ấn chuông xe, miệng không ngớt quát tháo. Trên lề đường, sạp hàng bày bán lúc nhúc, có bán cả đồ ăn vặt nữa. Đủ loại âm thanh tụ tập lại với nhau, tuy ồn ào nhưng lại khiến người ta an tâm.
Trong khung cảnh rộn rã ấy, Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy một người phụ nữ váy đỏ.
Cô ta đứng bất động giữa đường và cũng chính là giữa ngã tư. Xe cộ cứ thế xuyên qua người cô ta mà tiếp tục tiến tới.
Tôi không cảm thấy có âm khí.
Đây là một con ma đã rời đi. Chỉ có mỗi Mạc Hiểu Linh có thể nhìn thấy cô ta, nhìn thấy cảnh tượng cô ta giết người.
Chợt những chiếc xe đạp xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại người phụ nữ mặc váy đỏ ấy. Bầu trời mờ mịt đã biến thành tối đen, ngày đã đổi thành đêm.
Người phụ nữ vẫn còn đứng đó, hình như có ánh trăng soi lên người cô ta.
Chiếc váy đỏ trên người cô ta bay phất phơ trong gió, làm lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1483341/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.