Lời của Chủ nhiệm Mao nói nhất thời làm tôi không phản ứng kịp.
“Xe cấp cứu đưa đi? Là… đột nhiên phát bệnh, hay là…” Tôi vô thức nói, trong chớp mắt nhớ đến chuyện xảy ra khi tan làm.
“Dì không biết, dì cũng không nhìn thấy. Dì Trương kia nói Từ Quang Tông lúc bị đưa đi, mặt cũng tái xanh rồi.” Giọng của Chủ nhiệm Mao có chút run run, nhưng vẫn lớn tiếng, “Cậu nói có phải là… Chao ôi… Chuyện này… Nếu…”
Dì ấy nói năng có chút lộn xộn.
Tôi cũng bắt đầu lo lắng.
“Còn Từ Thiết và Từ Cương thì sao?” Tôi vội vã hỏi.
“Không biết Từ Cương đã đi khỏi từ khi nào rồi. Từ Thiết thì đi cùng xe cấp cứu.” Chủ nhiệm Mao nói, “Cái tôi lo là… Cậu nói xem, nếu là vì chuyện lúc chiều… Chúng ta… Chuyện này…”
Chủ nhiệm Mao tuy có chút nhiều chuyện, lúc nói đến gia đình họ Từ cũng có chút độc mồm độc miệng, nhưng nếu như nhà người ta thật sự xảy ra chuyện thì dì ấy khẳng định sẽ tự trách và khó yên tâm.
Tôi cũng cùng nỗi lo như vậy.
Nhưng, nỗi lo của tôi là suy nghĩ cho công việc.
Phòng Di dời chúng tôi khi đối mặt với nhà họ Từ thì đều dựa theo quy tắc mà làm, nhà họ Từ nếu vì thế mà xảy ra tranh chấp, xét về lý trí thì không có liên quan đến chúng tôi, nhưng chỉ sợ nhà họ Từ hoặc bài báo nào đấy lấy chuyện này ra để viết bài.
Tôi an ủi Chủ nhiệm Mao vài câu, rồi hỏi tiếp tình hình như thế nào, rồi lại gọi điện thoại cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1484564/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.