Tiếng khóc của Gia Cát Văn giống như tiếng gió ghê rợn vậy, tiếng u u vô cùng nặng nề và ngột ngạt. Tiếng khóc nức nở vang vọng ở loại hoàn cảnh này càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị.
Những cô gái mặt chim và những con quái vật kia đều không rời đi, bọn chúng nhìn chằm chằm về phía Gia Cát Văn. Ánh mắt của họ như những mũi kim nhọn đâm vào trong da thịt của ông ta. Tuy rằng làm như vậy không mang lại cho ông ta cảm giác đau đớn gì, nhưng nó thật sự là một loại giày vò với ông ta.
Gia Cát Văn đập trán xuống đất, vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm gì đó. Cảm xúc của ông ta bắt đầu vỡ vụn, vụ tai nạn giao thông trong quá khứ kia lại bắt đầu chiếm cứ toàn bộ ý thức của ông ta.
“... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Tiểu Tước... Thật xin lỗi...”
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhìn thấy núi rừng và bóng người trên đỉnh núi bắt đầu có sự thay đổi.
Mặt của những cô gái kia cũng đang thay đổi, mỏ chim và lông vũ dần dần tróc ra, để lộ khuôn mặt có chút bình thường của Tiểu Tước.
Trên đỉnh núi, quần áo trên người con quái vật đầu chim bắt đầu bị xé toạc ra hết, bộ dạng của bọn chúng cũng thay đổi, biến thành những con chim săn mồi thật sự.
Tiếng gào thét của những con chim ưng cao vút.
Bọn chúng vỗ cánh bay lên cao, bay lên trên bầu trời tối om âm trầm kia.
Thân thể Tiểu Tước dần dần trở nên trong suốt, hóa thành hư vô.
Cộp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1485168/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.