“Không, chỉ có mèo kêu.”
“Không có tiếng của người sao?”
“Nếu Khổng Dung Đức đó đi theo họ, sếp đã sớm nhìn thấy rồi chứ?”
“Không nhìn thấy.”
Ngày 15/4/2006, người ủy thác Phí Văn đến. File ghi âm 03520060415.wav
“Anh Phí, chào anh.”
“…”
“Anh Phí, đã xảy ra chuyện gì phải không? Là anh Tô Trác Cần đã xảy ra chuyện phải không?”
“Ôi… Tô Trác Cần… Tô Trác Cần cũng… đã mất tích rồi…”
“Giống như trường hợp của Khổng Dung Đức, gọi điện thoại, có mèo đánh nhau, sau đó người không thấy đâu sao?”
“Không, không phải… chúng tôi về nhà đã xử lý hết đám mèo đó rồi! Trong nhà đã không còn mèo nữa! Nhưng... nhưng hôm qua, hôm qua tôi đi làm, nhận được cuộc gọi của Tô Trác Cần, cậu ta nói… cậu ta mắng tôi khi đi không đóng cửa. Ngày hôm trước đó, cậu ra có ra ngoài uống rượu, một mình tôi ở nhà, hôm qua khi đi làm tôi chắc chắn có đóng cửa, nhưng cậu ta về lại nói cửa đang mở. Tôi… tôi nghe thấy có tiếng mèo kêu trong đầu dây bên kia. Tôi kêu cậu ta đừng làm nữa, đã xảy ra chuyện rồi, cậu ta đừng làm nữa. Cậu ra nghe không hiểu, hỏi tôi đang nói bậy gì đó. Tiếng mèo kêu… trở nên nhiều dần, kêu hướng về điện thoại… cậu ấy không nghe thấy, cậu ấy không nghe thấy gì hết…”
“Sau đó đã xảy chuyện gì? Anh Tô Trác Cần mất tích như thế sao?”
“Tôi nghe động tĩnh rất lớn phía đầu dây bên kia, sau đó thì điện thoại bị ngắt. Tôi rất sợ hãi, báo cảnh sát, cùng đi về với cảnh sát, cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1486085/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.