Trước kia Đường Mộc Tuyết bị thương về thể xác, Dương Tiêu đã nhẫn nhịn.
Lần này, Dương Tiêu không nhịn nổi, không thèm nhịn nữa.
Trong vòng một tháng, Dương Tiêu muốn nhìn thấy nhà họ Đường phá sản, anh phải khiến bà cụ Đường phải hồi hận sâu sắc về hành vi ngu ngốc của mình.
“Bằng này chắc chắn là đủ rồi!” Long Ngũ kinh ngạc nói.
Toàn bộ tài sản của nhà họ Đường tính đâu ra đấy mới gần một trăm triệu tệ, vốn Dương Tiêu đầu tư một tỷ tệ để thành lập tập đoàn dược phẩm, điều này vô hình đã mang lại áp lực rất lớn cho nhà họ Đường.
Bây giờ, Dương Tiêu lại bỏ ra thêm hai tỷ tệ nữa, đầu tư đầy đủ ba tỷ tệ, đừng nói là một tháng, e rằng nửa tháng nữa nhà họ Đường sẽ xong đời.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Không cần lo về chuyện tiền bạc, chỉ cần hoàn thành mục tiêu.”
“Được! Tôi hiểu rồi!” Long Ngũ nghiêm nghị nói.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tiêu rời khỏi khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh đến ngân hàng, lần nữa chuyển khoản hai tỷ tệ vào tài khoản của Long Ngũ.
Anh vừa từ ngân hàng trở về, thì tháy Triệu Cầm đang trả lời một cuộc gọi, sau đó cúp máy, Triệu Cầm như bị sét đánh, hai mắt đờ đẫn.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Mộc Tuyết vội tiến lên hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Mộc Tuyết, bà ngoại của con bị bệnh nặng, hiện đang nằm viện.
Nghe nói tình hình không khả quan, chúng ta phải nhanh chóng về thăm bà ngoại con!” Triệu Cầm nghẹn ngào nói.
Đường Mộc Tuyết sửng sốt nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/575855/chuong-2061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.