Kể từ khi các biệt thự bên hồ Nhạn Minh đều đã được bán hết, việc đảm bảo an ninh nội bộ luôn là trách nhiệm của nhà họ Cung.
Sau khi Cung Minh làm yên lòng các quan chức xong, biêt Dương Tiêu đang ở đây đã nhanh chóng chạy đên, vừa đúng lúc nhìn thây cảnh tượng trước mặt.
Cung Minh nghiêm nghị nói: “Phong tỏa ngôi biệt thự này cho tôi, không cho ai vào.”
“Vâng!” Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp.
Phong…
biệt thự?
phong toả? Phong toả ngôi Am!!!
Lời này vừa dứt, Vương Trạch như bị sét đánh, cả người đều ngần ra.
Vốn dĩ anh ta định mượn tay của nhân viên bảo vệ không chê nhóm người Dương Tiêu, nhưng ai ngờ Dương Tiêu đã thu hút sự chú ý của chủ nhà nhà họ Cung gia tộc mạnh sô một ở thành phố Trung Nguyên.
Xong rồi! Lần này hoàn toàn xong đời rồi.
Cung Minh liếc nhìn Vương Trạch không còn chút máu, cung kính hỏi: “Cậu Dương, người hạ độc là tên này à?
“Đúng vậy!” Dương Tiêu gật đầu.
Toàn thân Cung Minh lộ ra hơi thở trân áp, Vương Trạch gân như không thở nồi.
Phải thừa nhận rằng khí thế của Cung Minh quá mạnh, hai chân của Vương Trạch mêm nhữn.
Giờ phút này, trong lòng Vương Trạch cảm thây hội hận vô hạn.
Nêu biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, đừng nói là sáu mươi triệu tệ cho dù được sáu trăm tỷ tệ anh ta cũng không làm!
Dương Tiêu không giận mà uy nhìn vê phía Vương Trạch, trong mặt bộc phát ra vẻ uy nghiêm: “Vương Trạch, mọi chuyện đã như vậy, anh có biêt tội không?”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576307/chuong-2377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.