Lần này, Dương Tiêu cuối cùng cũng có thể công khai ôm Đường Mộc Tuyết ngủ, Đường Mộc Tuyết ngủ đặc biệt yên bình trong vòng tay của Đường Tiêu.
Ngày hôm sau!
Sắc trời dần hửng sáng, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết lần lượt tỉnh dậy.
Dương Tiêu nhẹ nhàng hỏi: “Mộc Tuyết, có đói không?
Chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi!”
“Vâng! Ăn xong chúng ta trở về thành phố Trung Nguyên nhé!” Đường Mộc Tuyết đề nghị.
Dương Tiêu không từ chối: “Ừ, lát nữa anh gọi cho Trần Khải dặn dò xong rồi chúng ta đi.”
Bây giò, kỳ kinh nguyệt của Đường Mộc Tuyết đang đến, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không có tâm trạng ra ngoài chơi.
Đối với Đường Mộc Tuyết, chỉ cần Dương Tiêu ở bên cạnh cô, đó là điều lãng mạn hơn bắt cứ nơi nào khác.
Sau khi ăn xong bữa sáng bổ dưỡng, Dương Tiêu gọi điện nói với Trần Khải một tiếng, sau đó nhanh chóng quay lại thành phố Trung Nguyên với Đường Mộc Tuyết.
Đột nhiên, dòng chính của nhà họ Đường không có người đứng đầu, cả đám đều ngắn ra.
Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết trở về thành phó Trung Nguyên trước thời hạn, Đường Hạo và Đường Dĩnh mắt tích, bọn họ giống như ruồi không đầu, hoàn toàn mắt đi xương sống.
Dương Tiêu lái xe rất nhanh trở về khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh.
“Mộc Tuyết, sao con lại về sớm vậy? Không phải là đi du lịch nhóm sao?” Triệu Cầm kinh ngạc hỏi khi thấy Đường Mộc Tuyết đã về.
Đường Mộc Tuyết có chút mệt mỏi nói: “Quá mệt, cho nên con về sớm!”
“Mộc Tuyết, hai người đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576478/chuong-2007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.