Trong màn đêm vang lên một tiếng động cực nhỏ, tựa như một bức tường trong suốt bỗng nhiên vỡ tan, hóa thành một một quầng sáng nhàn nhạt.
Màn đêm dường như bị tách ra một khe hở, còn Mạn Đà La thì đứng ngay sau đó. Tương Tư nằm bất tỉnh trên bãi cỏ cạnh đó, váy áo màu đỏ tựa như một đóa ưu đàm hoa nở rộ trong làn gió đêm.
Mạn Đà La do dự nhìn nàng, cuối cùng vẫn đưa nhẹ lên trán Tương Tư. Tương Tư mở bừng hai mắt, lập tức ngồi bật dậy, nhìn ả với ánh mắt cảnh giác.
Mạn Đà La liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu thở dài: “Ta chỉ là không thể ngờ được, đến cuối cùng lại vẫn không hoàn toàn khơi gợi được tâm ma của ngươi.”
Trác Vương Tôn lạnh lùng nói: “Sai lầm của ngươi chính là quá đắc ý, cố ý cho nàng ấy một cơ hội nhìn ánh mắt của ta.”
Mạn Đà La gượng cười: “Ta không ngờ ngươi đã nhìn thấu được điểm then chốt của Mạn Đà La trận, cũng không ngờ trong tình huống đó, ả ta chỉ trong một cái liếc mắt ngắn ngủi ấy đã hiểu rõ tâm ý của ngươi.”
Trác Vương Tôn ra hiệu cho Tương Tư bước lại, cười nhạt nói với Mạn Đà La: “Dù không hoàn toàn hiểu, thì ít nhất cũng hiểu được một phần, như thế là đủ rồi.”
Tương Tư cơ hồ vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, trong mắt vẫn còn đọng lại vẻ kinh hoàng. Nàng ngần ngừ giây lát, rồi đột nhiên đứng phắt dậy, lao bổ nhào vào lòng Trác Vương Tôn, nhẹ nhàng khóc nấc lên.
Bộ Tiểu Loan thừa cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-am-he-liet/2122127/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.