Tiếng quát này của y không cao lắm, nhưng cả đất trời dường như lập tức trở nên tĩnh lặng, không còn âm thanh nào khác nữa.
Ánh mắt của chúng nhân đều dừng lại trên người y. Y cúi xuống, ôm lấy Bộ Tiểu Loan, chậm rãi nói từng chữ một: “Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở lại trong Mạn Đà La trận.”
Thần sắc ai nấy đều trở nên nghiêm nghị. Chỉ nghe y trầm giọng nói: “Cái gọi là Mạn Đà La, trong truyền thuyết kể rằng, là do tám người con của Brama (Phạn Thiên) ảo hóa mà thành. Người vào trận này, sẽ mãi mãi đọa trong luân hồi, sinh sinh tử tử trong trận, không ngừng chuyển kiếp. Những người nước Vô Khải, Hi Xả, Tu Võng, Phù Du mà chúng ta nhìn thấy, tất cả đều là những người bị giam cầm trong trận từ ngàn năm nay, đời đời kiếp kiếp họ đều sống trong trận này. Tất cả những thứ khi còn sống đều quên đi hết, chỉ tuân theo ám thị của chủ trận, hình thành nên những diện mạo, tính cách, tập tục khác nhau, đời đời diễn tiếp, hoàn toàn không biết xung quanh tất cả chỉ là ảo giác.”
Tiểu Án chau mày: “Theo ý của Trác tiên sinh, nếu chúng ta không thể phá được then chốt của trận này, kết cục sẽ giống như những người kia phải không?”
Trác Vương Tôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Án nói: “Dám hỏi then chốt của trận này ở đâu?”
Gương mặt Trác Vương Tôn thoáng hiện lên một nụ cười, chầm chậm nói: “Bát Khổ Đế.”
(Thuật ngữ trong Phật giáo, bao gồm sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khố,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-am-he-liet/2122128/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.