Quyển 2: Mạn Đà La
Tương Tư không khỏi chau mày.
Ánh mắt lão già như điện chớp, lướt qua mặt nàng một lượt, khàn giọng cười cười nói: “Vị cô nương này có điều gì nghi vấn?”
Tương Tư ngẩn ra giây lát, ấp úng nói: “Tôi...”
Nàng có che giấu nỗi hoảng loạn trong lòng, rồi gượng cười nói tiếp: “Tiểu nữ chỉ muốn hỏi lão nhân gia này đã bao nhiêu tuổi?”
Lão già cười đáp: “Không biết cô nương hỏi kiếp trước hay kiếp này vậy?”
Tương Tư lặp lại: “Kiếp trước? Kiếp này?”
Lão già cười cười: “Nếu nhớ không lầm, hai năm trước, lúc chết đi lão vừa chẵn bảy mươi tám tuổi. Còn nếu hỏi kiếp này thì lão mới sinh ra trong đất chưa được một canh giờ.”
Không ngờ lão già lại đáp thẳng thắn như vậy, Tương Tư tức khắc á khẩu không nói được gì. Nàng đương nhiên không tin chuyện người chết có thể sống lại, có lẽ trong thiên hạ này đúng là có một thứ dị thuật, có thể khiến người ta chết giả trong hai năm, rồi thức tỉnh trở lại. Khô Thiền Đại Pháp của Phật môn, Quy Tức Thần Công của Tây Vực đều là như vậy, chỉ là không thể chôn sâu xuống đất mà thôi.
Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Trong Sơn Hải Kinh có Vô Khải quốc, người ở đây ở hang ăn đất, chết rồi chôn đi, nhưng tâm tạng không bị thối rữa, chết một trăm hai mươi năm sau lại phục sinh. Lão nhân gia có thể phục sinh sau hai năm, cũng là hơn xa người xưa rồi.”
Lão già cơ hồ như cực kỳ vui vẻ, cười lớn nói: “Mấy vị đường xa tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-am-he-liet/2122239/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.