1.
Cảm giác lạnh thấu xương và ngạt thở khi cận kề cái chết dường như vẫn còn tồn tại trong cơ thể.
Ta mặt mày tái nhợt, hàm răng khẽ run, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trẻ trung trong gương, trong đầu tính toán cách làm sao để gi.ết ch.ết Lý Mặc Bạch.
Ta biết hôm nay hắn sẽ đến để cầu hôn. Rầm rộ phô trương, làm cho ai ai cũng biết.
Mọi người đều nói, tân khoa Trạng nguyên đã phải lòng tiểu thư Tướng phủ ngay từ cái nhìn đầu tiên, đây chính là mối lương duyên trời ban.
Nhưng thực ra, người khiến hắn rung động từ cái nhìn đầu tiên lại là nha hoàn bên cạnh ta – Kinh Tước.
Lý Mặc Bạch có chút quan hệ họ hàng xa với Nam gia của ta, vì vậy trong thời gian lên kinh ứng thí, hắn ở nhờ tại Tướng phủ.
Cha ta yêu mến người tài, đối đãi với hắn rất mực lễ độ. Đại ca ta cũng từng nhắc đến hắn, nói rằng hắn có tài năng của một Trạng nguyên.
Kinh Tước nảy sinh ý đồ, giả danh thân phận của ta, nhiều lần tiếp cận hắn. Chẳng mấy chốc, hai người đã chìm đắm trong tình yêu, thậm chí còn gây ra chuyện mang thai.
Ta không hề có chút tình cảm nào với Lý Mặc Bạch, nhưng hiểu rõ đây là một mối hôn sự tốt.
Một Trạng nguyên trẻ tuổi, bản thân đã có tài năng, lại có cha ta che chở, chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa, gia cảnh nghèo khó, trong nhà chỉ có một mẹ già, dù xét ở khía cạnh nào, hắn cũng cần nương tựa vào Tướng phủ, không ai dám làm trái ý ta. Vì vậy, khi cha mẹ hỏi ý kiến, ta đã đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng lần này, khi Trần ma ma bên cạnh mẹ đến tìm ta, bà nói: “Lý công tử xin cưới Kinh Tước – nha hoàn của tiểu thư. Phu nhân muốn tiểu thư tự mình quyết định.”
Ta lập tức hiểu rằng Lý Mặc Bạch cũng đã trọng sinh.
Kinh Tước xin nghỉ ba ngày, thực ra là vì thai tượng không ổn định. Nàng không dám lao động nặng nhọc, cả ngày nằm trên giường, lỡ mất cơ hội giải thích với Lý Mặc Bạch.
Ta dẫn Trần ma ma đến phòng tìm nàng. Lúc này, nàng vẫn chưa lộ rõ dấu hiệu mang thai, chỉ là sắc mặt hơi kém.
Ta nói: “Tân khoa Trạng nguyên muốn cưới ngươi.”
Nàng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhưng lại thẹn thùng, luống cuống, không dám nhìn thẳng vào mắt ta. Nàng rất sợ ta truy hỏi chuyện giữa nàng và Lý Mặc Bạch.
Nhưng ta chẳng hỏi gì cả.
Ta sai nha hoàn khác là Minh Thiền trang điểm, chải chuốt cho nàng, rồi dẫn nàng đến tiền sảnh gặp khách.
Lý Mặc Bạch vừa nhìn thấy nàng, ngẩn người trong chốc lát, sau đó mắt đỏ hoe.
Đã mười năm rồi, hắn mới lại gặp nàng.
Khi nhìn sang ta, ánh mắt hắn lập tức biến thành căm hận. Mà sự hận thù trong lòng ta chẳng thua gì hắn.
Ta từng nghĩ sẽ giấu đi, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, những ký ức đau đớn từ kiếp trước lại tràn về.
Cha ta bị chém đầu, mẹ ta bệnh chết trên đường lưu đày, huynh trưởng bị mất một chân, đại tẩu vì giữ gìn danh tiết mà tự sát, hai đứa cháu, một chết, một bị thương.
Gia đình tan nát, tất cả đều do Lý Mặc Bạch gây ra.
Nỗi hận dâng trào mãnh liệt, ta không thể che giấu nổi. Lý Mặc Bạch khựng lại, ta biết hắn đã nhận ra.
Nhưng ta không bận tâm.
Ta nói: “Kinh Tước là nô tỳ của Nam gia ta, không biết Trạng nguyên lang từ khi nào đã để mắt đến nàng? Nhưng người quân tử biết giúp người toại nguyện, Trạng nguyên lang đã muốn cưới, ta là chủ tử, dĩ nhiên sẽ đồng ý.”
Ta trả lại khế ước bán thân cho Kinh Tước: “Ngươi tự do rồi.”
Kinh Tước cảm động đến rơi nước mắt. Lý Mặc Bạch thần sắc phức tạp, chắp tay cúi chào ta, định rời đi.
Ta liền nói: “Đợi đã.”
Lý Mặc Bạch cảnh giác quay đầu nhìn ta. Lúc này, ở cửa, có gia nhân dẫn một vị đại phu bước vào.
Ta chỉ vào Kinh Tước: “Làm phiền Hoàng đại phu bắt mạch cho cô nương này.”
Kinh Tước hoảng sợ, trốn ra sau lưng Lý Mặc Bạch. Lý Mặc Bạch vừa thất vọng vừa chán ghét, liếc nhìn ta một cái: “Không cần đâu…”
Mẹ ta nhận ra điều gì đó bất thường, liền sai hai tỳ nữ khỏe mạnh giữ chặt Kinh Tước.
Kinh Tước vì lo lắng cho đứa trẻ trong bụng nên không dám giãy giụa, đành để Hoàng đại phu bắt mạch, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy.
“…Thai tượng hơi bất ổn, nhưng không nghiêm trọng. Ta sẽ kê đơn thuốc an thai…” Hoàng đại phu nói.
Mẹ ta nổi giận: “Đồ không biết liêm sỉ!”
Kinh Tước vừa xấu hổ vừa sợ hãi, mặt đỏ bừng, theo phản xạ định quỳ xuống nhận tội. Lý Mặc Bạch giữ nàng lại: “Nàng đã không còn là người của Tướng phủ, không cần quỳ trước họ.”
Hắn quay sang nói với mẹ ta: “Nam phu nhân, Kinh Tước là vị hôn thê của ta, mong phu nhân cẩn thận lời nói.”
Hắn vẫn nghĩ mình là tâm phúc của Thái tử, là cận thần của tân đế, ai ai cũng phải nể mặt hắn.
Mẹ ta tức giận đến mức ném vỡ chén trà. Cha ta lạnh lùng liếc hắn một cái: “Trạng nguyên lang thật oai phong, dám dạy bảo cả phu nhân của Tướng phủ!”
Lý Mặc Bạch cứng họng, sắc mặt trở nên khó coi. Lúc này, hắn mới nhận ra tình hình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.