Edit: Rika
Thanh Đại, Sướng Hiên các.
Ta an bài cho Thiên Lai thượng thần từ Phương Trượng sơn cùng Cừ Cử ở một chỗ thỏa đáng. Từ lúc gõ cửa đại môn, A Âm nhìn thấy là ta, gật đầu một đường dẫn ta tới Sướng Hiên các.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua những ô vuông trên nóc nhà chiếu vào trong phòng, rơi vào trên người Lô Dĩ Ngôn, ánh sáng lấp lánh. A Âm tới góc tường cầm một cái vò xanh, múc một ít ô mai chua, sau đó đặt vào cái mâm, một mặt cười nói: “Nhị gia, hôm kia ta ra ngoài gặp phải một thần y, ngài nói là có biện pháp chữa được mắt của người, hôm nay ta mang thần y tới nhìn Nhị gia một cái!”
Lô Dĩ Ngôn tay vuốt sáo ngọc, ôn hòa cười nói: “A Âm, tội gì phải làm phiền bọn họ. Ta chính là một thần y, có thể cứu được hay không chẳng lẽ ta còn không biết? Trên đời này. . . ngoại trừ nàng. . . sẽ không có ai có thể chữa được”
Tay A Âm hơi chậm lại. Tiện đà nhếch miệng cười đem ô mai bỏ vào trong tay Lô Dĩ Ngôn.
“Nhị gia, nếu như nhớ nàng, ta nhờ ba vị công tử hỗ trợ mang nàng đến cho gia nhìn một cái.”
Lô Dĩ Ngôn nhẹ giọng cười, cầm sao ngọc giơ tay lên gõ vào đầu A Âm, sau đó cầm một trái mơ trong tay.
“Không cần, hôm qua đại ca nói đoàn người bọn họ đã rời khỏi Lôi Khả. Nàng an toàn và vui vẻ là được rồi. Ta hiện tại hình dạng như thế này làm sao để nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-dao-bat-thanh-kiep/954316/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.