Khi nhớ mẫu thân, ta sẽ đến trang viên ngoại ô ở vài ngày, không còn ai dám dị nghị gì nữa.
Đích mẫu có lẽ đã buông bỏ mọi thứ, dù sao bà ấy cũng chỉ có một đứa con gái ruột này. Khương Uyển đã đi lấy chồng, bà ấy liền cho xây một Phật đường trong phủ, ngày ngày ăn chay niệm Phật, gõ mõ tụng kinh. Cũng chẳng biết bà ấy có bao nhiêu tội lỗi cần phải sám hối.
Sau lễ rửa ba ngày cho đứa bé, ta vốn định dùng bữa ở nhà họ Tống, nhưng Tố Tâm báo rằng Thế tử đang đợi ở cổng. Thấy món ngon sắp đến miệng lại không được ăn, ta có chút tiếc nuối. Lần này ta đã bỏ tiền ra đấy, chàng không thể đến cơm cũng không cho ta ăn chứ?
Tố Tâm cố nhịn cười, nói: “Thế tử bảo rằng ở kinh thành mới mở một quán ăn chuyên về ẩm thực đất Thục, bà chủ quán người nhất định quen biết, nhất định phải đón người qua đó, nếu người không đi chàng ấy sẽ đứng mãi ở cửa không chịu về!”
Ta biết Tố Tâm cố tình nói cho Khương Uyển nghe, quả nhiên, Khương Uyển chua chát nói: “Muội muội thật có phúc, Thế tử làm gì cũng phải vội vàng đến tìm muội, cứ như đứa trẻ chưa dứt sữa vậy!”
Khương Uyển ôm con, hai má hóp lại, rõ ràng là sản phụ nhưng cũng chẳng béo lên được bao nhiêu, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm. Ta không còn là thứ nữ bị nàng ta chà đạp dưới chân nữa, cũng không cần phải khúm núm nghe theo nàng ta.
Nghe nàng ta nói, ta chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hoa-tuong-ngoc/276550/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.