Tôi rất muốn bước về phía trước, nhưng lại phát hiện chân mình đang run rẩy.
Đó nhất định là vì căng thẳng và hưng phấn, vì tôi nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Còn chị lại đứng một chỗ, không nói chuyện, cũng không chút động tác dư thừa.
Tôi lén hít sâu vài hơi, khi ổn định lại nhịp tim, định bước vài bước về phía trước.
Song chân như bị điểm huyệt, đành phải dùng hết sức lực toàn thân để giải khai huyệt đạo.
Mắt thấy hai đàn anh đang tới gần định mời chị, trong lúc chỉ mành treo chuông này, tôi rốt cuộc cũng giải được huyệt đạo, lảo đảo chạy tới trước mặt chị.
Chị có lẽ thấy buồn cười lắm nên cười không khép miệng lại nổi.
Ưỡn ngực hóp bụng, khuôn mặt mỉm cười, thẳng người hành lễ, đầu gối không cong.
Đây là yếu quyết mời bạn nhảy tôi đã nhẩm rất nhiều lần.
"Chị, em... em có thể mời chị nhảy không?"
Tay phải nâng lên, khom mình vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.
Nói xong, thực hiện xong động tác mời, ánh mắt tôi chăm chú nhìn vào đôi chân chị.
Nếu chị đồng ý với lời mời, tay phải sẽ khẽ kéo váy lên, cũng nhẹ nhàng khom chân.
Tôi chỉ mong đầu gối chị cong lại với tôi.
"Thật là. Thắt lưng chưa đủ thẳng, đầu gối con hơi cong, động tác thật không chuẩn."
Bên tai tôi vang lên tiếng cười của chị: "Cười quá cứng nhắc, không như đang mời nhảy mà như đang đòi nợ người ta."
Tôi không khỏi mặt hồng tai đỏ, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
"Nhưng, chị lại muốn nhảy điệu hoa hồng đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-dem/1121004/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.