Edit: phuong_bchii
________________
Khoảnh khắc này, hình như đã chờ đợi rất lâu.
Vô số lần chia lìa lại trùng hợp, mỗi lần đều xen lẫn chua xót và vui sướng.
Lý Hân Dao nắm tay Dư Tâm Hoan, nhìn cô ấy thật lâu không nói ra lời. Dư Tâm Hoan rút cánh tay ra, thu lại chút tính nết, "Sao cậu lại tới đây?"
"Mình không đến, chẳng lẽ cậu thật sự muốn đánh Tiểu Ngữ sao?"
Dư Tâm Hoan nắm chặt nắm đấm, cô ấy không biết mình có phải thật sự có thể xuống được cái tay này hay không, nhưng chuyện em gái mang thai, giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho cô ấy vô cùng đau đớn, suýt nữa không khống chế được.
Cô ấy thậm chí hoài nghi tự hỏi có phải không nên vì chính mình hay không, rời xa thành phố này, cô ấy chính là quá mức cưng chiều Tâm Ngữ. Cô ấy không nghĩ tới, chính mình thấu tình đạt lý cùng vượt lên trước tư tưởng sẽ đạt được một cái kết quả như vậy, mặc kệ có lẽ cũng không phải tốt nhất, tự do kết quả là tùy hứng sẽ tai họa đến cô ấy.
"Cậu căn bản không biết nó đã làm cái gì?" Dư Tâm Hoan nghĩ đến liền khó có thể dễ dàng tha thứ, nhưng cô ấy lại không làm được chuyện tìm Lăng Quốc Thao tính sổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Làm cái gì lại khiến cậu tức giận như vậy?" Lý Hân Dao nhìn về phía Dư Tâm Ngữ, cô nàng hốc mắt đã ửng đỏ, không biết là bị sợ hãi hay là cãi nhau với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/1054527/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.