Edit: phuong_bchii
________________
Từ Rose đi ra, Tân Nhiên bước nhanh hơn chuẩn bị đón một chuyến xe buýt. Bởi vì bị thương, cô ấy hành động chậm chạp, không dám dùng sức quá mạnh. Xe buýt về quân viện mất hai mươi phút, hẳn là kịp.
Tân Nhiên là một tình nguyện viên bảo vệ môi trường, bình thường không phải đạp xe thì cũng là xe buýt, vẫn là thải ra carbon thấp, bản thân cũng không có xe riêng, trải qua cuộc sống bình thường không thể đơn giản hơn.
Đi trên đường phố ban đêm, đèn đuốc kéo dài chiếc bóng cô ấy, trong đầu Tân Nhiên xoay quanh Hải Dụ trách cứ mình.
Rất kỳ lạ, cô ấy một chút cũng không tức giận.
Bình thường, có người nói chuyện với mình như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nếu như là thái độ của phạm nhân, sợ là phải ăn quả đắng. Rất nhiều người nói Tân Nhiên khi tra án "Lục thân bất nhận", làm việc cũng không nói ân tình, cô ấy chỉ là không dễ dàng phóng thích mềm mại mà thôi.
Nếu lời mắng chửi người đều êm tai như Hải Dụ, vậy mỗi ngày cô ấy nghe một chút thì có làm sao chứ?
"Tích tích tích ~" Một chiếc Cadillac màu trắng dừng lại bên cạnh cô ấy, Tân Nhiên quay đầu nhìn lại, Hải Dụ từ trong xe đi ra.
"Chị Hải Dụ?"
Hải Dụ đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe cho cô ấy: "Lên xe đi, tôi đưa cô đi."
"Cái này..." Tân Nhiên thụ sủng nhược kinh, khi Hải Dụ đi tới bên cạnh mình, trái tim nhỏ lại thình thịch đập loạn lên.
Mặt mày Hải Dụ hơi nhếch lên, bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/410248/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.