Edit: phuong_bchii
________________
Bước chân Lăng Thiên Dục rất nhanh, từ thang máy trên tầng cao nhất đi xuống, nhìn xung quanh một chút, không có bóng dáng quen thuộc, lại nhìn tín hiệu chấm đỏ trên điện thoại di động biểu hiện, Liễu Tư Dực đã ở một con đường khác.
Tốc độ này chậm như vậy không giống ngồi xe, chẳng lẽ nàng đang đi bộ sao?
Lăng Thiên Dục đi tới ngã tư, vừa nhìn điện thoại vừa đuổi theo.
Liễu Tư Dực không bắt xe, chống gậy đi rất chậm, nàng muốn luyện tập, một mình trở về. Với tốc độ của nàng, có thể mất một tiếng để về nhà.
Nhưng không sao, có thể đi một chút dừng một chút, thuận tiện chờ Thiên Dục tan làm.
Gió đêm hiu hiu, trăng sáng vào đầu, Liễu Tư Dực mỗi bước đi đều phải cực độ chuyên chú mà toàn lực ứng phó. Có đôi khi nhìn muôn hình muôn vẻ người qua đường, nàng sẽ ngưỡng mộ, cũng sẽ hoài niệm thời điểm hai chân linh hoạt tự nhiên.
Nàng càng thêm nhớ những ngày đi theo sau Lăng Thiên Dục.
Cô ở phía trước đi tới, chính mình ở phía sau nhìn.
Ánh trăng, người qua đường, bóng cây đều tô điểm, trong mắt nàng chỉ có Lăng Thiên Dục.
Hồi tưởng lại thời gian đã qua, có chút ngọt ngào, núp ở thế giới nhỏ của mình, ôm một phần tâm tư yên lặng yêu.
Hiện tại, chân nàng không thể hành động tự nhiên, cả ngày ở nhà phục hồi sức khỏe, chỉ có thể nhìn hoa cỏ bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn mây, uống trà, tập Pilates, hăng hái làm chút điểm tâm, cuộc sống trôi qua giống như dưỡng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/410260/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.