Cũng được.
Trần Tĩnh bất giác nghĩ về khuôn mặt đã nhìn thấy trên thanh tìm kiếm, cô ta đẹp như thiên sứ, vẻ đẹp thuần khiết đó giống như ánh trăng sẽ lưu lại trong tim của rất nhiều người.
Những màu sắc khác trước mặt cô ta đều trở nên mờ nhạt không có ánh sáng.
Trần Tĩnh bất đắc dĩ mỉm cười, sao mình lại nghĩ về cô ta, so với cô ta làm gì chứ.
Hai bên không hề quen biết.
Cô càng không đủ tư cách đi so với cô ta.
Bởi vì sự trầm mặc của Phó Lâm Viễn, cô gái kia bị mất mặt, như giọt nước tràn ly, cô ta không muốn nhìn Lục Thần ân cần với Trần Tĩnh được nữa.
Cô ta lập tức ầm ĩ đòi về, còn trợn mắt hung dữ nhìn Trần Tĩnh nhiều lần.
Trần Tĩnh khó hiểu.
Lục Thần cảm thấy cô gái kia không hiểu chuyện, nhưng Trần Tĩnh đang ở đây, sợ ầm ĩ quá khó coi, anh ta nghiến răng kéo tay cô gái về phía chiếc mô tô màu đỏ.
Bọn họ rời đi.
Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn ở đây một mình cũng không thích hợp lắm, Phó Lâm Viễn dập tắt điếu thuốc, cầm mũ bảo hiểm lên. Trần Tĩnh lấy mũ bảo hiểm đội lên rồi lên xe.
Lần này, không cần anh lên tiếng, Trần Tĩnh đã chủ động ôm eo anh.
Lần ôm eo trước là Phó Lâm Viễn ra lệnh, anh không có cảm giác gì, lúc này anh nhìn xuống tay cô đang ôm eo mình, sau đó mới ngẩng đầu lên đạp ga.
Một tiếng ầm vang lên.
Không lâu sau, chiếc mô tô phân khối lớn màu đen đã đuổi kịp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239563/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.