Trần Tĩnh rất hiểu ngụ ý của hoa hồng, trong nhà cô từng trồng một gốc hoa hồng đỏ rất đẹp, đó là cha cô trồng vì mẹ cô - Tiếu Mai, biểu tượng cho tình yêu.
Nhưng tín ngưỡng về biểu tượng tình yêu của hoa hồng ở các thành phố lớn đã sớm trở nên mờ nhạt.
Thấy Trần Tĩnh còn đang do dự, Lục Thần mở điện thoại ra cười nói: “Cô không tin à? Tôi xóa hết phương thức liên lạc của các cô gái khác rồi, bây giờ điện thoại tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một đám đàn ông chó thôi. Đây, cô kiểm tra xem.”
Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh hoàn hồn. Cô nhìn điện thoại của Lục Thần, bất lực nói: “Anh Lục, sao tôi lại có thể xem điện thoại của anh được chứ.”
Cô duỗi tay đẩy điện thoại của Lục Thần ra, giơ tay ra nhận lấy đóa hồng đỏ ở trong lòng anh ta: “Hoa hồng này cứ để ở chỗ của tôi, đợt lát nữa tôi sẽ trang trí cho văn phòng.”
Cô lấy hoa hồng “sung vào việc công” luôn.
Lục Thần cười tươi rụt tay về, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô và nói: “Được thôi, thư ký Trần, về sau tôi là một người đàn ông trong sạch rồi, cô đừng lúc nào cũng nghĩ tôi phong lưu đấy.”
Anh ta lặp lại câu nói đó.
Trần Tĩnh đặt hoa hồng lên bàn, nghe vậy thì liếc anh ta một cái.
Nếu như cô không nghe nhầm thì lời này của Lục Thần có nghĩa là sau này anh ta sẽ không lăng nhăng nữa sao?
Vậy thì có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239564/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.