Cô ta cũng là kiểu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Trần Tĩnh để điện thoại xuống, im lặng nhìn trần nhà. Rất lâu sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
_
Hôm sau.
Trần Tĩnh thức dậy sớm, tự mình làm bữa sáng, Tưởng Hòa lại sang ăn ké bữa sáng, sau đó đưa Trần Tĩnh đi làm. Trong dòng xe cộ đông đúc buổi sáng, Tưởng Hòa để Trần Tĩnh lái xe.
Trần Tĩnh dùng tốc độ rùa bò đi đến công ty.
Họ đến nơi muộn hơn so với bình thường một chút, muốn vào công ty cần quẹt thẻ mới được. Trần Tĩnh lên tầng, Phó Lâm Viễn đã tới, trợ lý Lưu mới tới đang đứng trong văn phòng của anh, đầu ngón tay Phó Lâm Viễn đang sửa sang lại cổ tay áo, anh đang nói chuyện cùng anh ta.
Trần Tĩnh bước nhanh tới bàn làm việc rồi bỏ túi xuống.
Cửa thang máy mở ra, Phùng Chí và mấy quản lý cấp cao đi tới, có vẻ họ sắp họp, bọn họ chào hỏi với Trần Tĩnh rồi đi đến phòng họp.
Trên bàn Trần Tĩnh để mấy tập tài liệu, vì thế cô bèn cầm lên lật xem.
Phó Lâm Viễn dẫn theo trợ lý đến, trợ lý đi bên cạnh anh đang căng thẳng báo cáo, hai người đi qua bàn làm việc của Trần Tĩnh, Phó Lâm Viễn quét mắt qua chiếc bình trống không trên bàn của cô.
Đuôi lông mày của anh hơi nhíu lại.
“Hoa đâu rồi?”
Trần Tĩnh ngước mắt lên, hôm nay cô đeo lens, đôi mắt đẹp của cô đối diện với đôi mắt hẹp dài của anh, cô nói: “Tổng giám đốc Phó, tối qua tôi mang chúng về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239567/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.