"Cô lo lắng cho tôi."
Yên lặng vài giây, Phó Lâm Viễn gần như cúi xuống nhìn cô mà nói.
Cơ thể cô nghiêng về phía trước, gần như tạo thành một hình cong, anh khẳng định nói.
Trần Tĩnh nhìn vào mắt anh: "Đúng vậy, tổng giám đốc Phó."
Cô trả lời dứt khoát, nhưng bốn chữ tổng giám đốc Phó lại tỏ rõ hết thảy. Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn hơi mở, giây tiếp theo mạnh mẽ túm chặt eo của cô, kéo cô dựa vào người mình.
Anh nghiêng đầu, cách cô rất gần: "Là bởi vì tôi là tổng giám đốc Phó?"
Phó Lâm Viễn gần Trần Tĩnh đến mức cô phải chống khuỷu tay lên vai anh, ngước mắt lên nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo.
Trần Tĩnh muốn rút người ra, nhưng không được.
Trần Tĩnh giật thót, tim không kìm chế được đập liên hồi, cô há miệng thở dốc: "Phó Lâm Viễn, anh còn bị thương."
Lần đầu tiên nghe cô gọi anh là Phó Lâm Viễn, rất lạ.
Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hơi nóng trong lòng bàn tay không ngừng truyền vào người cô, anh nói: "Gọi thêm lần nữa."
Trần Tĩnh: "Tổng giám đốc Phó."
Phản xạ thật nhanh, Phó Lâm Viễn híp mắt nhìn chằm chằm cô vài giây, Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn vết máu ở ngực anh, ở tư thế này cô rất khó khăn lau miệng vết thương cho anh. Cô cũng không giãy dụa, nhưng lòng bàn tay của anh cứ không di chuyển đi, anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh muốn cô nói ra, cô lo lắng cho anh với thân phận là một người phụ nữ chứ không phải vì anh là cấp trên.
Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239573/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.