Type-er: Luyên Thuyên
Trì Linh Đồng mỉm cười. Dạo bước với Bùi Địch Thanh lãng mạn lắm sao? Bình thường thôi mà, thể lực của anh rất tốt, kéo cô chạy xa tới tận bờ biển. Khu vịnh này bị khuất núi, không thấy được mặt trời mọc, nhưng cách đó không xa, có thể thấy ánh sáng lấp lánh phiêu đãng trên mặt biển. Anh và cô đều cởi giày, tản bộ dọc theo bờ cát, sóng biển dâng lên từng đợt khiến chân của hai người đều ướt đẫm. Mỗi lần sóng biển xô tới, bọn họ lại cười vui vẻ như trẻ thơ đùa sóng.
Sáng sớm, nước biển hơi lạnh, mỗi khi bọt nước tràn lên chân thì trái tim đều khẽ co lại, anh nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn giấu điều gì đó khiến trái tim cô loạn nhịp.
“Tôi thật sự muốn lưu giữ giờ phút này mãi mãi.” Anh nói với cô.
Cô tránh khỏi ánh mắt anh, nhìn về phía những hòn đảo nhỏ xa xa: “Cũng không phải chốn đặc biệt gì, anh ở khu nghỉ mát hai ngày, muốn tới lúc nào mà chẳng được!”
“Buổi tối chúng ta lại ra đây nhé.” Anh hẹn cô.
Cô chỉ cười ha ha, không trả lời.
“Nếu em không chịu đồng ý, tôi sẽ đứng đợi trước cửa phòng em tới khi trời sáng.” Anh uy hiếp cô.
“Tôi sẽ gọi điện cho tổng đài, tìm một người đẹp đưa anh về phòng.”
“Sao phải bỏ gần mà cầu xa?” Theo mặt trời dần lên cao, ánh mắt anh cũng trở nên nóng bỏng.
“Con mắt nhìn người của anh có ổn không đấy?”
“Phẩm vị của tôi luôn rất cao.”
Cô cười vui vẻ:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-ky-uc-lam-dich-nhi/372138/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.