(Mười)
Năm 2014, trước ngày thi đại học, ngón út của tôi gãy, tay phải biến thành bốn ngón.
Những kẻ bắt nạt kia đã bồi thường cậu 15 vạn.
Không nói một lời xin lỗi, dùng 15 vạn mua ngón út của tôi, mua đứt tương lai của tôi.
Ỷ mạnh hiếp yếu, quyền phát ngôn mãi mãi nằm trong tay kẻ mạnh.
Mẹ nó thật nực cười.
Ngày thi đại học, do suy dinh dưỡng, căng thẳng quá độ thời gian dài, cộng thêm vết thương bị nhiễm trùng, tôi ngất trên bàn.
Lúc được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, tôi cố mở mắt ra, trong tay cầm bút rollerball, ngòi bút nhọn đâm vào lòng bàn tay, nhưng không làm tôi tỉnh táo.
Lúc có điểm, tổng thành tích 570, ít hơn bình thường gần 80 điểm.
Đăng ký vào một trường sư phạm tạm coi như đàng hoàng, thành thật lên 4 năm đại học.
Vừa học vừa làm, thường xuyên gửi cho nhà cậu ít tiền, sau khi tốt nghiệp vào một trường Tiểu học tư lập thành phố K dạy Ngữ văn.
Tôi rất thích trẻ con, bởi vì các bạn nhỏ như hoa hướng dương, tương lai của các em là con đường trải đầy ánh nắng, mọc đầy hoa tươi.
Giọng trẻ non nớt ngọt tựa mật ong.
"Hoa đào đầm thẳm sâu nghìn thước, khó bằng Uông Luân tiễn dặm ta" được đám trẻ đọc vang vọng, các em có lẽ vẫn chưa thể hiểu được tình bạn ẩn chứa trong câu thơ, nhưng vẫn cố gắng đọc, đọc đến khản giọng.
Các em thân thiết gọi tôi "thầy ơi thầy ơi", các em chạy quanh tôi như ong nhỏ, dùng bàn tay tí hon dính bẩn đưa kẹo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-noi-dong-hoang-chuoi-xanh-ne-cung/2135766/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.