(Hai mươi tám)
Tôi nhớ ra rồi, về việc tại sao Ngụy Nam Tô biết số điện thoại của tôi.
Trước khi đi Ngụy Nam Tô giúp trả hộ viện phí và tiền thuốc, vì để tiện trả tiền, em đã hỏi số điện thoại tôi thường dùng.
Ừm, không sai, em còn xin địa chỉ nhà của tôi.
Ngoài miệng em nói đây là vì để tránh tôi không trả viện phí cuỗm tiền chạy, biết chỗ ở của tôi sau này tiện đuổi theo chặn đường, dễ tìm tôi đòi tiền.
Tôi hỏi em, chẳng lẽ tôi trông giống tên vô lại nợ tiền không trả lắm sao?
Em sờ cằm, nhắm mắt nói một câu:
"Giống, giống lắm!"
Nhớ khi đó tay phải em đút túi quần, nghiến răng hàm, ra vẻ nhóc lưu manh, tôi hơi buồn cười, hahahaha.
Nhưng dù là thế, em cũng chỉ là một chú hổ giấy.
Tuy rằng em giả vờ kiêu ngạo, nhưng lúc nói lời này, ánh mắt lại ngó trái ngó phải, rõ ràng là đang nói dối.
Xem ra bản lĩnh nói dối của thằng nhỏ vẫn phải luyện tập thêm, Pinocchio hễ nói dối mũi sẽ dài ra, Ngụy Nam Tô nói nói sẽ bất giác chớp mắt.
Hoá ra em vẫn là một đứa trẻ ranh mãnh thích to mồm, cho dù cách xin phương thức liên hệ của người ta quá mức vụng về, nhưng tôi tin có rất nhiều cô gái thích nam sinh với đôi chút đơn thuần ngốc nghếch, huống chi Ngụy Nam Tô còn mang gương mặt đậm tính mê hoặc thế kia...
Mặc dù tôi không phải con gái, nhưng tôi vẫn cảm thấy Ngụy Nam Tô vụng về như con ngỗng ngờ nghệch rất đáng yêu.
Tôi viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-noi-dong-hoang-chuoi-xanh-ne-cung/2135823/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.