(Ba mươi)
Tôi cúi đầu nhàm chán đá hòn đá nhỏ dưới chân lần này đến lần khác, hòn đá lăn lộc cà lộc cộc mấy vòng, cuối cùng bị một chiếc giày thể thao trắng đột nhiên xuất hiện giẫm dưới chân. Tôi nhìn lên nương đôi giày thể thao trông đắt đỏ kia, va vào một đôi mắt xinh đẹp.
Ngụy Nam Tô khẽ nhoẻn cánh môi, đá hòn đá nhỏ đang giẫm qua, vừa vặn đụng vào mu giày của tôi, "bịch" một tiếng, trái tim tôi cũng nảy lên một cái thật mạnh.
Em kéo một chiếc vali to màu đen, trên vai đeo ghita nặng trĩu, trong lòng còn ôm một thứ không biết là gì, túi to túi nhỏ như sắp sửa lưu lạc đến Quan Đông.
Tôi đờ đẫn nhìn vật phẩm thần bí bọc bằng túi nhựa đen xấu hoắc em ôm chặt trong lòng, lại quan sát từ trên xuống dưới một phen, không khỏi chau đầu mày.
Ngụy Nam Tô bước ra khỏi tà dương màu vàng cam, vươn một bàn tay rảnh vỗ đầu tôi, tôi mất tự nhiên né đi, không ngờ em vừa ngoắc tay là dễ dàng kéo vành mũ cởi mũ lưỡi trai của tôi xuống.
"Che kín thật, nhưng em vẫn nhìn phát là ra anh ngay!"
Em chụp mũ của tôi lên đầu mình, huýt sáo xoay mấy vòng.
Tôi lúng túng che đầu, nhíu mày trừng em.
Em cũng nhìn tôi, nở một nụ cười như nịnh.
"Em... Thế này là muốn đi đâu? Sao lại xách nhiều đồ như vậy?"
Tôi lùi về sau vài bước, cúi đầu nhìn mũi giày mình, hỏi nhỏ.
Cái bóng trên mặt đất của Ngụy Nam Tô lắc lư đến gần, dần dần chồng thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-noi-dong-hoang-chuoi-xanh-ne-cung/2135754/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.